ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 319

tôi chỉ nghĩ đến chuyện dứt được lòng để đuổi mình đi.

Lúc đó, bà thiếu cẩn trọng vô cùng. Hai người nói chuyện rất to; và có lẽ đã
hai giờ sáng, khi họ bị ngắt lời bởi một tiếng đấm mạnh vào cánh cửa. Lại
là ông de Rênal.

— Bà mở cho tôi mau lên, có trộm trong nhà! Ông nói, thằng Saint-Jean nó
đã bắt được cái thang của chúng nó hồi sáng hôm nay.

— Thôi thế này là hết tất cả, bà de Rênal kêu lên, và ngả mình vào cánh tay
Julien. Ông ấy sẽ giết chết cả hai đứa chúng mình, ông ấy không tin cái
chuyện kẻ trộm đâu; tôi sẽ chết trong tay mình, chết mà sung sướng hơn
sống từ trước đến nay. Bà không trả lời tí nào cho ông chồng đang cáu tiết,
bà ôm hôn Julien một cách cuồng nhiệt.

— Mình hãy cứu lấy mẹ thằng Stanislas, anh nói với bà bằng con mắt ra
lệnh. Tôi sẽ nhảy xuống dưới sàn qua của sổ buồng xép, và chạy trốn vào
vườn hoa, lũ chó đã nhận được tôi rồi. Mình gói xống áo của tôi lại, và ném
xuống vườn càng sớm càng hay. Trong khi chờ đợi, cứ để cho phá cửa.
Nhất là, không được thú, tôi cấm mình đấy, thà để ông ấy ngờ vực còn hơn
là biết chắc chắn.

— Mình nhảy xuống thì mất mạng! Đó là câu trả lời duy nhất và nỗi lo lắng
duy nhất của bà.

Bà cùng đi với anh ra cửa sổ phòng xép; sau đó bà tranh thủ thời gian cất
giấu xống áo của anh đi. Cuối cùng, bà mở cửa cho ông chồng đương giận
dữ sôi sục. Ông nhìn trong buồng, trong buồng xép, không nói câu nào, và
biến ngay. Những xống áo của Julien được ném xuống cho anh, anh bắt lấy,
và chạy nhanh về phía dưới khu vườn, mé sông Doubs.

Trong khi chạy, anh nghe thấy tiếng rít lên một viên đạn và liền ngay đó
tiếng nổ của một phát súng trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.