ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 317

lảng đi, hơi ngượng ngùng. Bà de Rênal mạnh dạn bước vào buồng Julien;
sự gặp gỡ đó làm anh run cả người.

Mình sợ, bà nói với anh; tôi, thì tôi sẵn lòng đương đầu với tất cả mọi nỗi
nguy hiểm ở đời và không chút chau mày. Tôi chỉ sợ mỗi một điều, đó là
cái lúc tôi sẽ còn trơ lại một mình sau khi mình đi khỏi; nói rồi bà bỏ chạy
đi.

— Ôi! Julien phấn kích tự nhủ, sự hối hận và mối nguy hiểm duy nhất mà
cái tâm hồn cao thượng kia lo sợ!

Thế rồi buổi tối đến. Ông de Rênal đi Casino.

Vợ ông đã cáo là nhức đầu kinh khủng, bà rút lui về buồng riêng, vội đuổi
Élisa đi khỏi, và nhỏm dậy rất mau dể đi mở cửa cho Julien.

Sự tình là anh đương đói lả thật sự. Bà de Rênal bèn đi xuống buồng chứa
đồ ăn để tìm bánh mì. Bỗng Julien nghe thấy một tiếng kêu thét lên. Bà de
Rênal trở lại, và kể cho anh nghe rằng khi vào buồng chứa thức ăn, không
có đèn đóm gì, lại gần một cái tủ chạn trong đó có bánh mì, bà giơ tay ra,
dụng phải một cánh tay đàn bà. Đó là Élisa, chính chị ta đã kêu lên một
tiếng mà Julien nghe thấy.

— Chị ta đương làm gì ở đó?

— Nó đương ăn cắp bánh kẹo gì đó, hoặc đương rình chúng ta, bà de Rênal
nói với một vẻ hoàn toàn thản nhiên. Nhưng may quá tôi đã tìm được một
miếng patê và một cái bánh mì to.

— Có cái gì trong này vậy? Julien vừa hỏi vừa chỉ những cái túi tạp dề của
bà.

Bà de Rênal đã quên phứt rằng từ lúc ăn cơm chiều, cái túi đó đã nhét đầy
bánh mì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.