ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 493

— Thế nào! Cả những quảng cáo?

— Vâng, đúng thế, và không sót một chữ.

— Ông có cam đoan được với tôi không? Ông hầu tước tiếp lời với một vẻ
nghiêm trang đột ngột.

— Thưa ngài, được, chỉ duy có nỗi sợ sai lời cam kết là có thể làm loạn trí
nhớ của tôi thôi.

— Là vì hôm qua tôi đã quên không hỏi ông câu đó, tôi không bắt ông phải
thề không bao giờ được nhắc lại những điều ông sắp được nghe; tôi hiểu rõ
ông quá nên không làm cái điều phạm danh dự của ông như vậy. Tôi đã bảo
đảm về ông, tôi sắp dẫn ông đến một phòng khách, ở đó sẽ có mười hai
người tụ họp; ông sẽ ghi tất cả những lời nói của mỗi người.

Ông đừng lo, đây sẽ không phải là một cuộc chuyên trò xô bồ, mỗi người
sẽ nói lần lượt, tôi không có ý bảo là theo thứ tự, ông hầu tước nói thêm và
lấy lại nét mặt tinh quái và phù phiếm vốn dĩ của ông. Trong khi chúng tôi
nói, thì ông sẽ viết hai chục trang. Ông sẽ trở về đây với tôi, chúng ta sẽ rút
hai chục trang đó thành bốn trang, sáng mai, ông sẽ đọc thuộc lòng bốn
trang đó cho tôi nghe, chứ không phải là cả số Nhật báo. Sau đó ông sẽ
khởi hành ngay; cần thiết phải đi xe trạm như thể một chàng thanh niên đi
du lịch vì vui thích riêng. Mục đích của ông sẽ là không bị ai để ý. Ông sẽ
đi tới gặp một nhân vật quyền cao chức trọng, ở đó ông cần phải khôn khéo
hơn. Vấn đề là phải đánh lừa tất cả những kẻ xung quanh nhân vật đó; vì
trong bọn thư ký, trong bọn gia nhân của ông ta, có những kẻ đã bị những
kẻ thù của chúng ta mua chuộc, và họ đón đường những phái viên của
chúng ta để chặn lấy.

Ông sẽ có một bức thư giới thiệu không có nghĩa lý gì.

Khi Cụ Lớn nhìn ông, ông sẽ rút cái đồng hồ quả quít của tôi ra, cái đồng
hồ ấy đây, tôi cho ông mượn để đi đường. Ông hãy cầm lấy và đeo vào, ít

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.