ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 495

Đây không phải là một câu hỏi, Julien tiếp lời rối rít: Thưa ngài, tôi xin thề
với ngài, đó là tôi lẩm bẩm một mình, tôi tìm trong đầu óc xem con đường
nào chắc chắn nhất.

— Phải, đầu óc của ông có vẻ đi xa quá. Không bao giờ nên quên rằng một
người đại sứ, lại ở vào tuổi của ông nữa, không nên có cái vẻ cương ép sự
tín nhiệm.

Julien rất sượng sùng, anh thấy mình trái rồi. Lòng tự ái của anh cố tìm một
câu chống chế mà không tìm ra.

— Vậy ông nên hiểu rằng, ông de La Mole nói thêm, bao giờ người ta cũng
trông cậy ở lòng dũng cảm, khi người ta đã làm một việc dại dột.

Một giờ sau, Julien đã ở tiền sảnh của nhà ông hầu tước, với một dáng dấp
hạ thuộc, quần áo cổ lỗ, cà vạt trắng lem nhem và một cái gì đó có vẻ anh
đồ hủ trong tất cả bề ngoài.

Trông thấy anh, ông hầu tước phá lên cười, và đến lúc đó Julien mới được
hoàn toàn lượng thứ.

Nếu anh chàng trẻ tuổi này phản bội ta, ông de La Mole nghĩ bụng, thì còn
biết tin cậy vào ai? Thế mà khi hành động thì phải tin cậy ở một người nào
chứ. Thằng con của ta và những bạn hữu sắc sảo của nó cùng một cỡ với
nó, đều dũng cảm trung thành gấp vạn người khác; nếu cần phải đánh nhau,
chúng có thể sẵn lòng bỏ mạng trên bệ của ngai vàng, chúng biết đủ mọi
điều, chỉ trừ cái điều người ta đang cần đến trong lúc này. Ta chẳng thấy
đứa quái nào trong bọn chúng có thể học thuộc lòng bốn trang giấy và đi
một trăm dặm mà không bị lộ hình tích. Norbert thì có thể biết liều chết
như các bậc tổ tiên của nó đây, đó cũng là cái đức của một kẻ tại ngũ...

Ông hầu tước trôi vào một cuộc mơ màng miên man, mà liều chết, ông thở
dài nói, thì có lẽ anh chàng Sorel nay cũng có thể liều được chẳng kém gì
nó...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.