ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 496

— Ta lên xe đi, ông hầu tước nói như để xua đuổi một ý tưởng vướng bận.

— Thưa ngài, Julien nói, trong khi họ sửa sang bộ áo này cho tôi, tôi đã
học thuộc lòng trang đầu của số Nhật báo hôm nay.

Ông hầu tước cầm lấy tờ báo, Julien đọc không sai một chữ. Được lắm, ông
hầu tước nói, tối hôm đó ông rất mưu mẹo khôn ngoan; trong thời gian này,
anh chàng không để ý những phố mà chúng ta đi qua.

Hai người tới một phòng khách lớn bề ngoài trông rất buồn, nửa phần lát
gỗ, nửa phần căng nhung màu xanh lá cây. Ở giữa phòng khách, một tên
hầu quạu cọ đương sắp đặt xong một chiếc bàn ăn lớn, về sau hắn biến
thành bàn làm việc bằng cách giải lên trên một tấm nỉ màu xanh lá cây đầy
những vết mực, tàn tích văn phòng của một bộ nào đó.

Chủ nhân ông là một người to béo, không thấy gọi đến tên tuổi; Julien thấy
ông ta có cái tướng mạo và sự hoạt bát của một người mới ăn uống no nê.

Theo ông hầu tước ra hiệu, Julien đã ngồi ở cuối bàn. Muốn có một thái độ
bình thản, anh cặm cụi vót những ngòi bút lông ngỗng. Anh liếc mắt đếm
được bảy người đàm thoại, nhưng Julien chỉ trông thấy sau lưng họ. Anh
thấy có hai người hình như nói chuyện với ông de La Mole bằng một giọng
ngang hàng còn những người khác ít nhiều đều có vẻ kính cẩn. Thêm một
nhân vật mới nữa bước vào, mà không thấy báo danh. Lạ thật, Julien nghĩ,
ở phòng khách này không có lệ báo danh. Hay là vì ta mà người ta đề
phòng như vậy? Tất cả mọi người đứng dậy để đón người mới đến. Ông ta
cũng đeo tấm huân chương cực kỳ sang trọng như ba người khác đã ngồi ở
phòng khách. Họ nói chuyện rất nhỏ. Muốn phán đoán người mới đến,
Julien chỉ còn cách quan sát nét mặt và dáng dấp của ông ta. Ông ta lùn và
béo, sắc mặt hồng hào, mắt sáng và không biểu lộ gì khác hơn là một vẻ dữ
tợn của lợn lòi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.