ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 558

Theo ý tôi, đó là một trong những nét đẹp nhất của tính khí anh; một con
người có thể gắng sức tự chế ngự đến mức đó được, thì có thể đi xa lắm, si
fata sinant [459] .

Nàng de La Mole khẩn khoản để đưa Julien trở về dinh. May trời mưa to.
Nhưng bà hầu tước xếp đặt anh ngồi đối diện với bà, bà nói chuyện với anh
không ngớt và làm cho anh không thể nói được một câu nào với con gái bà.
Tưởng chừng như bà hầu tước chăm lo cho hạnh phúc của Julien; không
còn sợ phải làm hỏng tất cả mọi việc vì sự xúc động quá chừng của mình,
anh tha hồ mà xúc động thả sức.

Chả biết tôi có nên nói rằng khi trở về buồng riêng, Julien quỳ xuống và
hôn chi chít lên những bức thư tình mà hoàng thân Korasoff đã cho anh?

Hỡi con người vĩ đại! Ta ơn nhờ ngươi biết bao nhiêu mà kể! Anh kêu lên
trong cơn điên cuồng.

Dần dần anh trở lại bình tĩnh đôi chút. Anh tự ví mình với một vị tướng
lĩnh vừa mới thắng được nửa phần một trận đánh lớn. Ưu thế đã chắc chắn,
to lớn vô cùng, anh tự nhủ; nhưng ngày mai rồi sẽ ra sao? Chỉ một khoảnh
khắc, có thể mọi chuyện đều hỏng cả.

Anh nồng nhiệt mở cuốn Hồi ký đọc cho viết ở Sainte-Hélène của
Napoléon, và suốt hai tiếng đồng hồ liền anh cố ép mình đọc cuốn đó; chỉ
có con mắt anh đọc thôi, nhưng mặc, anh cứ cố ép mình đọc. Trong cuộc
đọc sách lạ lùng đó, đầu óc và trái tim anh, được nâng lên ngang tầm với tất
cả những cái gì vĩ đại nhất, tác động mà anh không biết. Trái tim nàng thật
khác xa với trái tim bà de Rênal, anh nghĩ bụng, nhưng anh không đi xa
hơn nữa.

” Làm cho nàng sợ", anh bỗng kêu lên và quẳng xa cuốn sách. Kẻ thù sẽ chỉ
chịu phép ta chừng nào ta làm cho nó sợ, bấy giờ nó sẽ không còn dám
khinh ta nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.