ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 560

được trái tim anh để nói bằng một giọng lạnh lẽo:

— Một khi đã lên đường đi Luân Đôn, một khi đã bị nhơ nhuốc, đó là tôi
mượn những lời lẽ của cô, ai bảo đảm cho tôi rằng cô sẽ yêu tôi? Rằng cô
sẽ không thấy sự có mặt của tôi trong xe trạm là phiền cho cô? Tôi không
phải là một con quái ác, cái việc làm ô nhục cô trong dư luận, sẽ chỉ là một
nỗi đau khổ thêm cho tôi mà thôi. Cái trở ngại, không phải là địa vị của cô
trong xã hội, khốn thay chính là tính khí của cô. Cô có thể tự bảo đảm với
mình rằng cô sẽ yêu tôi được tám ngày không?

(Chà! Nàng cứ yêu ta lấy tám ngày, chỉ tám ngày thôi, Julien nghĩ thầm, là
đủ cho ta sung sướng đến chết được. Ta cần gì tương lai, ta cần gì đời
sống? Và cái hạnh phúc thần tiên kia có thể bắt đầu ngay từ lúc này nếu ta
muốn, chỉ còn tùy ở ta thôi! )

Mathilde thấy anh nghĩ ngợi.

— Vậy ra em hoàn toàn không xứng đáng với anh, nàng vừa nói vừa cầm
lấy bàn tay anh.

Julien ôm hôn nàng, nhưng ngay lúc đó, bàn tay sắt của bổn phận nắm lấy
trái tim anh. Nếu nàng thấy ta yêu nàng biết bao, thì ta mất nàng. Và, trước
khi rời khỏi cánh tay nàng, anh đã lấy lại tất cả vẻ tự trọng thích đáng với
một người đàn ông.

Ngày hôm đó và những hôm sau đó, anh khéo che giấu nỗi hoan lạc chứa
chan của mình, có những lúc anh nhịn đến cả cái vui thích được ôm chặt
nàng vào lòng anh.

Trong những lúc khác, cơn mê cuồng hạnh phúc thắng tất cả mọi lời
khuyên nhủ của sự cẩn trọng.

Anh vẫn hay đến nấp bên cạnh một bụi kim ngân hoa dùng để giấu cái
thang, trong vườn, để nhìn từ xa cánh cửa chớp của Mathilde và khóc than

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.