ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 559

Anh đi đi lại lại trong gian buồng nhỏ, vui sướng đến say sưa. Thật ra, nỗi
sung sướng đó là vì lòng kiêu nhiều hơn là vì tình yêu.

Làm cho nàng sợ! Anh tự nhắc lại một cách kiêu hãnh và anh kiêu hãnh là
có lý. Ngay cả trong những giây phút sung sướng nhất, bà de Rênal bao giờ
cũng vẫn ngờ vực tình yêu của ta không bằng được tình yêu của bà. Đây, là
một con quỷ mà ta đương trấn áp, vậy cần phải trấn áp.

Anh biết rõ là hôm sau ngay từ tám giờ sáng, Mathilde sẽ có mặt ở thư viện
rồi; mãi đến chín giờ anh mới đến, nồng cháy tình yêu, nhưng đầu óc anh
chế ngự trái tim anh. Có lẽ không có một chút nào trôi qua mà anh không
tự nhắc nhủ: Phải làm cho nàng lúc nào cũng bận lòng về nỗi ngờ vực lớn
này: Chàng có yêu ta không? Địa vị cao sang của nàng, những lời nịnh nọt
của tất cả những kẻ nói năng với nàng, làm cho nàng hơi quá ngả về phía
vững tâm đấy.

Anh thấy nàng xanh nhợt, bình tĩnh, ngồi trên đi văng nhưng rõ ràng là
không có sức để làm một cử động nhỏ nào. Nàng chìa bàn tay cho anh:

— Anh ạ, em đã xúc phạm anh, quả như vậy; anh có thể giận em chứ?...

Julien không ngờ đến cái giọng giản dị như thế. Suýt nữa thì anh lộ chân
tình.

— Anh ạ, anh muốn có những bảo chứng, nàng nói thêm sau một lát im
lặng mà nàng đã hy vọng được thấy anh phá vỡ; thế là đúng. Anh hãy đem
em đi, chúng ta đi Luân Đôn... Em sẽ vĩnh viễn bị ô danh, bị nhơ nhuốc...
Nàng cố can đảm rút bàn tay nàng khỏi tay Julien, để bưng lấy mặt. Tất cả
mọi ý nghĩ e lệ và đức hạnh đã trở về trong cái tâm hồn đó. Vậy đấy! Anh
hãy làm cho em nhơ nhuốc đi, cuối cùng nàng thở dài nói, đó là một bảo
chứng.

Hôm qua ta sung sướng, vì ta đã có can đảm nghiêm khắc với bản thân,
Julien nghĩ bụng. Sau một giây lát im lặng ngắn, anh có đủ sức chế ngự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.