ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 561

cái nỗi thay lòng đổi dạ của nàng. Một gốc sồi đại thụ mọc ngay gần đấy,
và thân cây đó che cho anh thoát khỏi con mắt những kẻ tò mò.

Khi anh cùng đi với Mathilde qua cái nơi nhắc nhở cho anh một cách mãnh
liệt nỗi đau khổ quá mức của anh, sự tương phản giữa nỗi đau đớn đã qua
với niềm phúc lạc hiện tại tác động quá mạnh đối với tính khí của anh; mắt
anh chan chứa lệ, và đưa lên môi bàn tay của người yêu: - Ở đây, tôi đã
từng sống và nghĩ đến cô; ở đây, tôi đã nhìn lên cánh cửa chớp kia, tôi đã
chờ đợi hết giờ này qua giờ khác cái giây phút sung sướng được trông thấy
bàn tay này mở cánh cửa kia.

Anh hoàn toàn mềm yếu. Anh mô tả cho nàng với những màu sắc chân
thực, không ai bịa đặt nổi, nỗi đau khổ quá mức của anh hồi đó. Thỉnh
thoảng, có những tiếng kêu than ngắn chứng tỏ niềm hạnh phúc hiện tại của
anh, nó đã chấm dứt nỗi khổ cực ghê gớm kia.

Ta làm gì thế này? Trời đất ơi! Julien tự nhủ khi chợt tỉnh ngộ. Ta làm hại
ta rồi.

Trong cơn hoảng sợ quá đỗi, anh đã tưởng trông thấy tình yêu giảm sút
trong đôi mắt cô de La Mole. Đó chỉ là một ảo tưởng, nhưng vẻ mặt của
Julien biến đổi nhanh chóng và tái mét hẳn đi. Mắt anh đờ đẫn một lát, và
cái nét biểu lộ một lòng kiêu ngạo không khỏi có phần độc ác, thay thế
ngay cho nét biểu lộ mối tình yêu hết sức chân thật và hết sức buông thả.

— Anh làm sao thế, anh? Mathilde hỏi anh với giọng âu yếm và lo ngại.

— Tôi nói dối đấy, Julien nói một cách bực tức, và tôi nói dối với cô đấy.
Tôi tự trách tôi điều đó, nhưng Trời biết lòng tôi quý mến cô khá nhiều để
không đến nỗi phải nói dối. Cô yêu tôi, cô dốc lòng với tôi, và tôi không
cần phải dùng những câu văn hoa để được cảm tình của cô.

— Trời đất ơi! Tất cả những điều mê hồn anh nói với em cứ hai phút đồng
hồ, là những câu văn hoa ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.