ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 564

Cuộc sống, từ trước đến nay đối với cô vẫn lê đi chậm chạp như rùa, bây
giờ cất cánh bay. Nhưng vì lòng kiêu ngạo thế nào rồi cũng lộ ra bằng cách
nào đó nên cô muốn táo bạo dấn thân vào tất cả mọi nỗi nguy hiểm mà tình
yêu của cô có thể làm cho cô gặp phải. Chính Julien mới là người cẩn
trọng; và chỉ khi nào có vấn đề nguy hiểm, cô mới không chiều theo ý
muốn của anh; nhưng phục tùng và hầu như khuất thân đối với anh, cô lại
càng tỏ vẻ kiêu ngạo đối với tất cả mọi người trong nhà lại gần cô, dù là
thân thích hay nô tỳ.

Buổi tối ở phòng khách, giữa đám sáu chục con người, cô gọi Julien để nói
chuyện riêng với anh và nói rất lâu.

Cu cậu Tanbeau một hôm đến ngồi cạnh họ, cô yêu cầu hắn vào thư viện
lấy cho cô quyển sách của Smollett [461] trong đó có nói đến cuộc cách
mạng 1688 [462] ; và khi thấy hắn trù trừ:

— Ông cứ việc thong thả mà, cô nói thêm với một vẻ hách dịch như chửi
vào mặt hắn, làm cho Julien mát lòng mát dạ.

— Cô có để ý cái nhìn của thằng nhãi gian ác đó không? Anh nói với cô.

— Bác của hắn đã có mươi mười hai năm công lao trong phòng khách này,
nếu không thì em cho tống cổ hắn đi ngay lập tức.

Cách đối xử của cô với các chàng de Croisenois, de Luz... hoàn toàn lễ độ
về hình thức nhưng thực chất cũng có vẻ khiêu khích không kém gì mấy.
Mathilde tự trách thậm tệ tất cả những lời tâm sự đã giãi bày ngày xưa với
Julien, và nhất là cô lại không dám nói thật với anh là cô đã nói ngoa ngoắt
thêm những biểu hiện cảm tình gần như hoàn toàn vô tội mà các chàng kia
đã là đối tượng.

Mặc dầu những quyết tâm tốt đẹp nhất, lòng tự trọng của phụ nữ hàng ngày
vẫn ngăn cản cô nói với Julien: Chính vì em nói với anh mà em thấy vui

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.