ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 570

Julien thấy ông hầu tước đương cơn thịnh nộ. Lần đầu tiên trong đời, có lẽ,
vị lãnh chúa đó kém vẻ tao nhã; ông trút vào đầu Julien tất cả những câu
chửi rủa bén miệng ông. Anh chàng của chúng ta sửng sốt, nóng ruột,
nhưng lòng biết ơn của anh không vì thế mà bị lay chuyển. Biết bao dự
định tốt đẹp, từ bao lâu nay ấp ủ trong đáy tâm khảm, con người tội nghiệp
đó thấy phút chốc tan tành! Nhưng ta có bổn phận đối với ông là phải trả
lời ông, nếu ta im lặng thì chỉ làm ông tức giận thêm. Câu trả lời được cung
cấp bởi vai trò Tartufe:

— Tôi không phải là một đấng thiên thần... Tôi đã có công lao với ông, ông
đã đền ơn tôi hậu hĩ... Tôi vẫn biết ơn, nhưng tôi hăm hai tuổi... Trong nhà
này, tâm tư của tôi chỉ có ông hiểu và con người đáng yêu kia...

— Đồ bất nhân vô đạo! Ông hầu tước kêu lên. Đáng yêu! Đáng yêu! Cái
ngày anh trông thấy nó đáng yêu, thì anh phải xa lánh đi chứ.

— Tôi đã tìm cách xa lánh. Hồi đó, tôi có xin ông cho đi Languedoc.

Đi đi lại lại điên cuồng đã mệt, ông hầu tước, quỵ vì đau đớn, ngồi phịch
xuống một chiếc ghế bành; Julien nghe thấy ông lẩm bẩm một mình: Đây
không phải là một con người xấu bụng.

— Không, tôi không xấu bụng đối với ông, Julien vừa kêu lên vừa quỳ
xuống chân ông. Nhưng anh lấy làm vô cùng hổ thẹn về cử chỉ đó, và vội
đứng ngay dậy.

Ông hầu tước thực sự thác loạn. Trông thấy cử chỉ kia, ông lại chửi bới anh
tới tấp, bằng những lời thậm tệ và xứng đáng với một tên đánh xe ngựa chở
khách. Sự mới mẻ của những câu chửi rủa đó có lẽ là một trò khuây lãng.

— Thế nào! Con gái của ta sẽ gọi là bà Sorel! Thế nào! Con của ta sẽ
không được làm bà công tước! Mỗi khi hai ý nghĩ đó hiện lên rõ ràng rành
mạch như thế, là ông de La Mole bị đau đớn cực hình và những tâm trào
của ông không còn do ý chí nữa. Julien chỉ sợ bị ông đánh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.