ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 571

Trong những khoảng cách sáng suốt, và khi ông hầu tước đã bắt đầu quen
với nỗi đau khổ của ông rồi, ông trách mắng Julien bằng những lời khá phải
chăng.

— Đáng lẽ phải xa lánh chứ, ông! Ông nói với anh... Bổn phận của ông là
phải xa lánh... Ông là con người tồi tệ nhất hạng...

Julien lại gần cái bàn và viết:

“Đã từ lâu cuộc sống đối với tôi trở nên không chịu nổi, nay tôi chấm dứt
nó. Tôi xin ngài hầu tước chấp nhận, với sự biểu là một tấm lòng biết ơn vô
tận những lời xin lỗi của tôi về nỗi phiền nhiễu mà cái chết của tôi trong
dinh thự của ngài có thể gây nên.”

— Xin ngài hầu tước hạ cố đọc qua tờ giấy này. Ngài giết tôi đi, Julien nói,
hoặc sai tên hầu cận của ngài giết tôi đi. Bây giờ là một giờ sáng, tôi ra đi
dạo ở ngoài vườn, về phía bức tường nẻo cuối vườn.

— Ông bước ngay đi cho rảnh mắt, ông hầu tước quát lên với anh khi anh
quay gót trở ra.

— Ta hiểu rồi, Julien nghĩ; ông sẽ lấy làm vừa ý nếu thấy ta tránh cho tên
hầu cận của ông phải nghĩ cách giết ta. Ông cứ giết ta đi, càng tốt, đó là
một sự vui lòng mà ta hiến cho ông. Nhưng, trời ơi, ta yêu cuộc đời... Ta
còn phải sống vì đứa con của ta.

Cái tư tưởng đó, lần đầu tiên hiện lên rõ nét như vậy trong trí óc của anh,
hoàn toàn xâm chiếm anh sau những phút đầu tiên dạo bước dành cho cái ý
nghĩ về nguy hiểm.

Mối quan tâm rất mới mẻ đó làm cho anh thành một con người cẩn trọng, ta
cần được có những lời chỉ giáo để biết cách đối xử với con người hăng tiết
kia. Ông ta chẳng còn mảy may lý trí, ông ta có thể làm đủ mọi thứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.