ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 591

trúng vào vai bà, và thật lạ lùng, nó bị cái xương vai, mà nó bắn gẫy, hắt nó
sang một cái cột kiểu gothique, làm vỡ ra một mảnh đá lớn.

Sau một cuộc băng bó lâu dài và đau đớn, khi nhà phẫu thuật, một con
người nghiêm trang, nói với bà de Rênal: Tôi xin bảo đảm tính mạng của
bà y như tính mạng của tôi, thì bà lấy làm khổ sở vô cùng.

Đã từ lâu, bà vẫn thành thực mong được chết. Bức thư do ông linh mục
nghe tội hiện nay của bà bắt bà phải viết, và bà đã viết cho ông de La Mole,
đã đánh một đòn tối hậu vào con người bị suy nhược bởi một nỗi đau khổ
liên miên không dứt. Nỗi đau khổ đó là sự vắng mặt Julien; bà, thì bà gọi
nó là sự hối hận. Linh mục giáo đạo, một thầy tu trẻ tuổi đạo đức và nhiệt
tín, vừa mới ở Dijon tới, không bị lầm về điều đó.

Chết như thế này, mà không phải do bàn tay của ta, thì không phải là một
tội lỗi, bà de Rênal nghĩ bụng. Có lẽ Chúa sẽ tha cho ta cái tội lấy chết làm
vui. Bà không dám nghĩ thêm: Và chết bởi tay của Julien, là hạnh phúc
tuyệt vời.

Vừa thoát khỏi sự có mặt của nhà phẫu thuật và của tất cả các bạn hữu
đông đảo kéo đến, bà liền cho gọi Élisa, chị hầu phòng của bà.

— Viên giám ngục, bà đỏ bừng mặt nói với chị, là một con người độc ác.
Chắc hẳn y sẽ hành hạ ông ta, tưởng như thế là làm vui lòng tôi. Ý nghĩ đó,
tôi không sao chịu nổi. Chị chịu khó đi, làm như tự ý chị, đem cho viên
giám ngục cái gói con này, trong có vài đồng Louis nhé? Chị sẽ bảo y rằng
tôn giáo không cho phép y ngược đãi ông ta. Cần nhất y không được đi nói
với ai về món tiền gửi biếu này.

Chính nhờ cái chuyện vừa nói đó, mà Julien được viên giám ngục ở
Verrières đối xử nhân đạo. Viên giám ngục đó, vẫn là cái nhà ông Noiroud,
con người tuân thủ lệnh trên nghiêm cấm, mà chúng ta đã được thấy thất
đảm kinh hồn vì sự vào thăm ông Appert dạo nọ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.