ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 617

giây phút duy nhất tuyệt đối khó chịu của một đời sống đầy vô tư lự và mơ
mộng êm đềm.

Có chuyện giết người, và giết người có dự mưu, Julien nói với viên dự
thẩm cũng như với trạng sư. Tôi lấy thế làm phiền lòng, thưa các ngài, anh
mỉm cười nói thêm; nhưng thế này thì công việc của các ngài chả còn gì
mấy.

Dẫu sao, Julien tự nhủ, khi anh đã giũ thoát được hai con người kia, ta cần
phải dũng cảm, và ra mặt dũng cảm hơn hai người đó. Họ coi như cái tai
họa cùng cực, như nỗi kinh hoàng tối thượng, cuộc quyết đấu kết cục là bại
vong kia, mà chỉ đến ngày đó ta mới sẽ lo đến một cách đứng đắn.

Là vì ta đã trải qua một nỗi đau khổ lớn hơn, Julien tiếp tục bằng cách triết
luận với chính mình. Ta đã đau khổ hơn nhiều trong chuyến đi Strasbourg
lần đầu, khi ta tự cho là bị Mathilde bỏ rơi. Vậy mà có thể nói được rằng ta
đã ước ao với biết bao cuồng nhiệt sự giao tình mật thiết mà bây giờ ta hết
sức thờ ơ! Thực ra, khi có một mình, ta còn sung sướng hơn là khi cô gái
rất đẹp kia chia sẻ cùng ta cảnh quạnh hiu.

Ông trạng sư, vốn người quy củ và thể thức, cho là anh điên và đồng ý với
công chúng rằng chính lòng ghen tuông đã đặt khẩu súng vào tay anh. Một
hôm, ông ta đánh liều thử nói cho Julien hiểu rằng cái lý lẽ đó đưa ra, dù
đúng hay sai, cũng sẽ là một phương tiện bào chữa rất tốt. Nhưng bị cáo,
chỉ trong nháy mắt, trở lại thành một con người cuồng nhiệt và băm bổ.

— Này ông, Julien điên tiết kêu lên, ông cứ rờ hồn, ông nên nhớ không bao
giờ được mở mồm thốt ra cái câu dối trá ghê tởm đó nữa. Ông trạng sư
cảnh giác, có một giây phút đã sợ bị giết chết.

Ông ta chuẩn bị bài cãi, vì giây phút quyết liệt thấm thoắt đã đến gần.
Besancon và toàn tỉnh chỉ bàn tán về vụ án nổi tiếng này. Julien không biết
đến chi tiết đó vì anh đã yêu cầu đừng ai nói với anh về những chuyện ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.