ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 634

— Thế nào! Anh sẽ không chống án, cô vừa nói vừa đứng dậy và đôi mắt
giận dữ nảy lửa, mà vì lẽ gì, xin anh cho biết?

— Vì lẽ rằng, trong lúc này, anh tự cảm thấy có can đảm chết mà không
làm cho thiên hạ cười cợt anh nhiều quá. Biết đâu trong hai tháng nữa, sau
một thời gian dài ở trong ngục tối ẩm thấp này, anh có còn sảng khoái được
như thế này không? Anh trông thấy trước những cuộc hội kiến với các ông
giáo sĩ, với ông bố anh... Ở đời, chả có gì có thể làm cho anh khó chịu hơn.
Chết đi thôi.

Sự trái ý bất ngờ đó đánh thức dậy tất cả cái phần kiêu hãnh của tính khí
Mathilde. Cô đã không gặp được linh mục de Frilair trước giờ mở cửa các
ngục tối ở nhà giam Besancon; nỗi cuồng nộ của cô trút vào đầu Julien. Cô
yêu quý anh, vậy mà, trong suốt mười lăm phút đồng hồ liền, anh thấy lại
trong những lời cô rủa sả tính khí anh, Julien, trong những lời hối tiếc đã
trót yêu anh, tất cả cái tâm hồn cao ngạo xưa kia đã sỉ vả anh cay độc, trong
thư viện của dinh cơ La Mole.

— Đáng lẽ trời phải cho em sinh ra kiếp đàn ông, để làm vinh quang dòng
dõi của em mới phải, anh nói với cô.

Nhưng còn về phần ta, anh nghĩ, ta sẽ khờ khạo to nếu còn sống thêm hai
tháng nữa trong cái nơi kinh tởm này, làm bia cho tất cả những trò đê hèn
và sỉ nhục mà phe lũ quý tộc có thể nghĩ ra được, và nỗi an ủi duy nhất là
những lời rủa sả của con mẹ điên này... Thôi, sáng ngày kia, ta quyết đấu
với một người nổi tiếng là điềm tính và bắn giỏi tuyệt trần. Rất là tuyệt
trần, cái phần ma quái nói; bắn không sai phát nào bao giờ.

Thế thì, được rồi, càng tốt chứ sao (Mathilde trong khi đó vẫn hùng biện).
Ờ, không, anh tự nhủ, ta sẽ không chống án.

Quyết tâm như thế rồi, anh trôi vào cuộc mơ màng. Người phát thư, đi
ngang qua, sẽ đem lại tờ nhật báo lúc sáu giờ như thường lệ; hồi tám giờ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.