ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 633

những trái tim yếu đuối kia, được nhờ cảnh giàu có mà đứng ở trên những
sự cám dỗ! Chắc là các ngài de Moirod và de Cholin, vừa mới khép ta vào
án tử hình, sẽ nói: Các ngài xem thử, con nhà thợ mộc có khác! Người ta có
thể trở thành uyên bác, khôn khéo, nhưng lòng dũng cảm!... Lòng dũng
cảm không thể học mà có được. Ngay cả với nàng Mathilde tội nghiệp
đương khóc kia, hay nói đúng hơn không còn nước mắt để khóc nữa, anh
vừa tự nhủ vừa nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô và anh ôm cô vào lòng. Trông
thấy nỗi đau đớn chân thực, anh quên cả lý luận. Có lẽ nàng đã khóc suốt
đêm ròng, anh nghĩ bụng; nhưng một ngày kia, nhớ lại, nàng sẽ hổ thẹn biết
bao? Nàng sẽ tự coi như đã bị lầm lạc, trong thời tuổi trẻ non nớt, bởi
những lối suy nghĩ thấp hèn của một kẻ thứ dân. Anh chàng Croisenois khá
nhu nhược để lấy nàng, mà, nói thực tình, lấy là phải. Nàng sẽ làm cho
chàng ta có vai vế.

” Do quyền thế của một trí óc cương nghị và hoài bão lớn lao

Đối với trí óc thô lậu của những kẻ tầm thường" [492] .

Ái chà! Thật là tức cười. Từ lúc ta biết mình phải chết, tất cả những câu thơ
mà ta đã thuộc trong đời đều trở lại trong trí nhớ của ta. Cái đó sẽ là một
dấu hiệu suy đốn...

Mathilde nhắc đi nhắc lại với anh bằng một giọng thều thào: Ông ta hiện
đương ở buồng bên. Mãi sau, anh để ý đến những lời đó. Tiếng nói của
nàng yếu, anh nghĩ, nhưng trong giọng nàng vẫn còn tất cả tính cách mệnh
lệnh thôi thúc. Nàng nói nhỏ tiếng để khỏi cáu giận.

— Mà ai ở bên đó vậy? Anh hỏi cô với một vẻ dịu dàng.

— Ông trạng sư, để đưa anh ký đơn chống án.

— Anh sẽ không chống án.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.