ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 637

Julien hôn bà chi chít.

— Trong hai tháng đó, mình có vào thăm tôi hằng ngày không.

— Tôi xin thề với mình. Hằng ngày, miễn là chồng tôi không cấm đoán.

— Tôi xin ký! Julien kêu lên. Ồ! Mình tha thứ cho tôi! Có lẽ nào!

Anh ôm chặt lấy bà; anh điên cuồng. Bà kêu lên một tiếng khẽ.

— Không hề gì, bà nói với anh, mình làm tôi đau đấy thôi.

— Đau ở vai, Julien kêu lên và khóc rưng rức. Anh nhích xa ra một chút,
và hôn chi chít lên bàn tay bà những cái hôn nóng bỏng. Lần cuối cùng tôi
gặp mình, trong phòng riêng của mình, ở Verrières, lúc đó có ai ngờ cơ sự
sẽ ra thế nhỉ?

— Lúc đó có ai ngờ tôi sẽ viết cho ông de La Mole bức thư hèn mạt kia?

— Mình nên biết rằng tôi bao giờ cũng vẫn yêu mình, chỉ yêu có mình thôi.

— Có lẽ nào nhỉ! Bà de Rênal kêu lên, đến lượt bà mừng rỡ. Bà tựa vào
Julien, anh vẫn quỳ dưới chân bà, và hai người lặng lẽ khóc hồi lâu.

Chưa có một thời kỳ nào trong đời, Julien được thấy một giây phút như thế.

Rất lâu về sau, khi nói được nên lời:

— Thế còn cái bà thiếu phụ Michelet kia; bà de Rênal nói, hay đúng hơn,
cái cô de La Mole kia; vì thực ra tôi bắt đầu tin cái chuyện tiểu thuyết dị kỳ
đó!

— Nó chỉ có thực bề ngoài thôi. Julien đáp. Đó là vợ tôi, nhưng không phải
là người yêu của tôi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.