ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 659

một chiếc bàn nhỏ bằng đá hoa, trước mặt cô, cái đầu của Julien, và cô hôn
lên trán nó...

Mathilde đi theo người yêu đến tận nơi mồ mà anh đã tự chọn. Một số đông
giáo sĩ đi hộ tống quan tài và giấu không cho ai biết, một mình trong cỗ xe
rủ màn của cô, cô ôm trên đầu gối cái đầu của con người mà cô đã xiết bao
yêu dấu.

Đi như vậy đến điểm cao nhất của một trong những ngọn núi cao của dãy
Jura giữa đêm khuya, trong cái hang đá nhỏ được sáng trưng lộng lẫy vì vô
vàn cây bạch lan, hai chục giáo sĩ cử hành tang lễ. Tất cả cư dân của những
xóm làng nhỏ trên núi, mà đám tang có đi qua, đều đã đi theo, bị thu hút
bởi sự khác thường của cái tang lễ lạ lùng đó.

Mathilde xuất hiện giữa bọn họ với những tang phục dài lướt thướt, và khi
lễ tất, cô ném cho họ bao nhiêu nghìn đồng năm quan.

Còn lại một mình với Fouqué, cô muốn tự tay cô chôn cái đầu của người
yêu. Fouqué đau lòng tưởng đến phát điên.

Do công chăm sóc của Mathilde, cái hang đá man rợ đó được trang trí bằng
những cẩm thạch chạm trổ rất tốn kém ở bên Ý.

Bà de Rênal trung thành với lời hứa. Bà không hề tìm cách quyên sinh;
nhưng ba ngày sau Julien, bà chết trong khi ôm hôn những đứa con của bà
[499] .

HẾT.

Quyền thống trị của dư luận, tuy nó đem lại tự do cho người ta, nhưng có
điều bất tiện là nó cứ dính dáng vào những chuyện không can gì đến nó,
chẳng hạn đời tư. Do đó, ở Mỹ và Anh thật buồn. Để tránh đụng chạm đến
đời tư, tác giả đã bịa ra một cái thành phố nhỏ, Verrières, và khi cần có một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.