ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 69

— Cơm ăn, áo mặc và ba trăm quan tiền công.

— Tôi không muốn làm thằng ở.

— Đồ súc vật, ai bảo mày làm thằng ở, dễ thường tao chịu để cho con tao
đi ở à?

— Nhưng, tôi sẽ ăn với ai?

Câu hỏi đó làm cho lão Sorel tưng hửng, lão cảm thấy rằng nếu nói năng gì
thì lão có thể lỡ lời nói hớ, lão bèn nổi đóa lên với Julien, chửi rủa anh
thậm tệ, mắng anh là đồ tham ăn tham uống, và rời anh để đi hỏi ý kiến
những thằng con khác.

Ngay một lát sau đó, Julien trông thấy những đứa kia, mỗi đứa đang tì vào
chiếc rìu và đương bàn bạc với nhau. Sau khi đã nhìn chúng hồi lâu, thấy
rằng không thể đoán biết được gì hết, Julien đi đến ngồi phía bên kia của
máy cưa, để tránh khỏi bị chúng bắt chẹt. Anh muốn nghĩ ngợi về cái tin
báo bất ngờ thay đổi số phận của anh, nhưng anh tự cảm thấy không thể
nào khôn ngoan cẩn thận được, trí tưởng tượng của anh hoàn toàn còn bận
hình dung những cái anh sẽ được trông thấy trong ngôi nhà đẹp của ông de
Rênal.

Phải từ bỏ tất cả những cái đó thôi, anh nghĩ thầm, chứ không chịu cái nước
phải cùng ăn với bọn người ở. Bố mình sẽ có ý định bắt ép mình đấy, thà
chết còn hơn.

Mình có mười lăm quan tám xu [37] tiền để dành, đêm nay mình trốn đi,
chỉ hai ngày, đi những đường tắt không sợ gặp bọn lính tuần cảnh, là mình
tới Besancon, đến đó, mình đăng lính, và nếu cần, đi sang Thụy Sĩ. Nhưng
thế thì mình hết cả tiến thân, hết cả tham vọng, hết mong cái nghề tu sĩ nó
dẫn tới tất cả mọi địa vị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.