DOÑA BÁRBARA - Trang 265

ra đồng cỏ, và lắng nghe những âm thanh man mác. Đó là những nốt nhạc
kéo dài ngân nga, xa xôi, nhạc điệu của đất đai rộng mênh mông và trơ trọi.

Nhưng có một hôm, ông già Remigio về trại Altamira. Ông buồn rầu và

ngồi yên lặng.

— Già về có việc gì thế, già Remigio? – Santos hỏi.

Ông già làm pho mát trả lời bằng một giọng chậm chạp và nặng nề:

— Tôi về để báo tin cho ông biết là đêm hôm qua hổ đã vồ cắn chết

Jesusito. Những người vắt sữa đi dự khiêu vũ, chỉ còn lại hai ông cháu ở
nhà. Khi nghe tiếng cháu kêu, tôi tỉnh dậy thì hổ đã ngoạm cổ nó! Mãi đến
sáng tôi mới đuổi kịp… ở tận đồng xa kia… cả hai đã chết: thằng cháu
Jesusito và con bò. Tôi đến để báo với ông là bây giờ tôi không còn ai giúp
việc nữa.

— Thôi bỏ xưởng làm phô mát, già Remigio ạ. Ở đây, không có ai đảm

đương được công việc ấy đâu. Thôi, cứ để cho gia súc trở lại hoang dã như
cũ.

Sau vụ thu lượm lông chim, Antonio báo cho Santos biết kết quả:

— Hai a-rô-ba. Bây giờ ông có thể dựng hàng rào theo ý ông được rồi

đấy. Với giá lông chim hiện nay, ta có thể thu được trên hai mươi nghìn pê-

87

. Nếu không trái ý ông, tôi sẽ giao cho Carmelito đem đi bán. Sau đó,

anh ấy có thể mua, ở San Fernando, số dây thép gai cần thiết để làm hàng
rào. Số lượng dây thép, tôi đã tính toán rồi. Tạm thời, trong lúc này, chúng ta
lại cho chôn cọc vì hôm trước lửa đã đốt cháy hết cả. Ấy là, nếu ông còn
nghĩ đến việc đó.

Đó là ý kiến của người muốn khai hóa nảy nở ra trong đầu óc của con

người cũ kĩ lạc hậu. Antonio Sandoval đã tin ở sự cần thiết phải có hàng rào
là bước đầu tiên của sự nghiệp. Và Santos lại quay về với những dự định
đầy hấp dẫn bị gác lại, vì những công việc bận rộn hàng ngày.

Mấy hôm sau, có hai người cưỡi ngựa xuất hiện ở phía xa.

— Họ không phải là người ở trại này – Pajarote nhận xét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.