DOÑA BÁRBARA - Trang 267

nói – nhưng lần này thì sẽ không thể như thế được nữa.

Ngày hôm sau, Santos lên quận lỵ. Đã đến lúc phải tiến hành cuộc đấu

tranh để cho một ngày nào đó, trong cái vương quốc của bạo lực này có
công lý.

Ngay sau khi Marisela biết Santos vắng nhà, cô quyết định thực hiện

cái ý định rời bỏ căn nhà, nơi cô thấy không thể ở được nữa, để trở lại túp
lều trong khu đồi cọ Con Diệc Xanh, trở lại với cuộc sống của cô trước đây,
một cuộc sống xứng đáng nhất với cô, theo câu châm ngôn mà giờ đây
không phải chỉ là lời nói suông được nữa:

— Thà tan vỡ còn hơn chắp vá!

Lorenzo Barquero tiếp thu ý kiến đó với một quyết định mê sảng. Đã

đến lúc cần phải chấm dứt cái trò tu tỉnh giả dối. Ở đây, ở túp lều trong khu
đồi cọ ấy, anh sẽ lại đắm mình trong những cơn say bí tỉ, và ở đấy cái đầm
lầy có thể nuốt chửng anh vào bụng nó.

— Được thôi. Ngay ngày mai, chúng ta sẽ bỏ đi.

Và sáng sớm hôm sau, nhân lúc Antonio không có nhà, vì nếu có nhà

thì nhất định Antonio không để cho bọn họ bỏ đi, hai cha con lên ngựa đi về
phía khu đồi cọ Con Diệc Xanh.

Họ ra đi, trong yên lặng. Lorenzo ngồi lắc lư theo bước chân của con

ngựa. Còn Marisela ngồi ủ rũ trên mình ngựa; chỉ khi đến ranh giới giữa khu
đồi cọ, cô mới quay đầu nhìn lại, và không còn phân biệt được những ngôi
nhà của trại Altamira nữa, cô lẩm bẩm:

— Coi như một giấc chiêm bao.

Hai bố con trở về căn lều cũ. Cảnh bẩn thỉu khiến Marisela ghê tởm, vì

cô đã thu nhận được ở nhà Santos những thói quen và lối sống tinh tế.

Lorenzo đi ra, ngắm nhìn đầm lầy, như trước đây anh vẫn thường ngắm

nhìn giữa hai lần say rượu.

Marisela tháo yên cương cho hai con ngựa. Khi định buộc con ngựa

của mình lại thì cô sực nhớ là Carmelito đã ví việc anh ta đã dạy con ngựa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.