DOÑA BÁRBARA - Trang 184

Nhưng con ngựa đứng sững, những đoạn dây thừng rung rung. Con bò

hung dữ khuỵu hai chân trước, bụi đất tung lên.

Con bò vừa ngã xuống, những người làm thuê đã đè cứng lên trên.

— Pajarote, luồn đuôi nó vào giữa hai chân sau rồi giữ chặt lấy –

Antonio ra lệnh – Tôi ghìm đầu nó để Carmelito trói nó vào cọc.

Santos nhớ lại thuở xưa:

— Xỏ sẹo cho nó, và thiến nó ngay tại chỗ.

Chân dận lên sườn con bò, Pajarote nắm lấy đuôi, luồn vào giữa hai

chân sau, rồi ra sức kéo, giữ, trong khi Antonio ghìm sừng nó chúc xuống
đất. Con vật nằm không động cựa được, nó chưa kịp lại hồn sau cái ngã
choáng váng thì Carmelito đã chọc thủng giữa hai lỗ mũi nó, và xuyên qua
đó đầu dây buộc sẹo. Anh nhanh nhẹn khéo léo thiến con bò, rồi đóng lên
đôi tai nó cái dấu của trại Altamira.

— Từ giờ trở đi, nó sẽ không làm chúng ta vất vả nữa – Carmelito nói,

sau khi đã làm xong việc – Bây giờ thì hãy đánh vào chân nó một gậy.

— Bởi vì con bò này vốn là dòng dõi gia súc của nhà Luzardo, nên nó

chỉ muốn mang dấu như mẹ nó – Pajarote nói thêm – Nó chờ chủ nó trở về,
để tự nộp mình vào chính tay ông ấy. Vì thế mà trong chuyến săn đuổi vây
dồn trước đây, chúng ta không bắt được nó.

— Chúng ta đã trói nó một cách vẻ vang – Carmelito kết luận – Nếu

những người không quen đã trói được nó như thế này thì họ sẽ để lại cho
chúng ta cái gì?

Antonio Sandoval rất vui vì kỳ công của chủ:

— Đã là người thảo nguyên thì năm đời vẫn là người thảo nguyên.

Giữa lúc đó, Doña Bárbara tiến lại gần với nụ cười trên môi, và nói:

— A, ông thật là một người thảo nguyên khôn khéo! Thế mà ông bảo

đã quên những phong tục của quê hương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.