DOÑA BÁRBARA - Trang 225

Câu than phiền tỏ rõ tính tình chất phác ngây thơ, nhưng Genoveva lại

nghĩ khác.

— Chị làm sao đấy, chị Genoveva? Tại sao chị lại ngồi thừ ra thế kia?

Em xử sự bậy quá phải không chị?

— Không phải đâu, chị ạ. Em đang chờ chị kể tiếp đây.

— Còn gì nữa? Chị cho như vậy là còn ít sao? Chỉ một câu đó không

phải là đã nói hết cả rồi sao?

— Nhưng ông ấy có hiểu như vậy không?

— Em nói chị nghe, lúc đó ông ấy bước sai nhịp nên chỉ chú ý lắng

nghe nhạc, không trả lời em một câu nào, cũng không nhìn vào mắt em
nữa… Thực ra, em không biết ông ấy có còn nhìn em nữa hay không, bởi vì
sau đó em không dám ngước mắt lên nữa.

Genoveva lại trầm ngâm suy nghĩ, Marisela cũng yên lặng, đôi mắt

nhìn ra phía xa xa đồng cỏ đang ngủ dưới ánh trăng. Bỗng nhiên cô vỗ tay
kêu lên:

— Em đã nói với ông ấy! Em đã nói tất cả rồi. Bây giờ không phải là ở

em nữa!

Cùng lúc đó, Genoveva hỏi lại:

— Và bây giờ, Marisela?

— Bây giờ cái gì? – Marisela hỏi lại, làm như không hiểu và nói tiếp

luôn – Nhưng, này chị! Em còn biết làm gì bây giờ? Chị hãy đặt mình vào
cảnh ngộ của em mà xem. Suốt ngày em bị ám ảnh. Em nghĩ: Hôm nay, ông
ấy sẽ nói với mình đây. Em xin nhắc lại chị nghe: câu nói đó tự nó buột ra,
chứ em không có ý định. Chị cũng có lỗi đấy, bởi vì mỗi lần chúng mình gặp
nhau chị lại hỏi em “Ông ấy vẫn chưa nói gì với chị ư?” Và, cuối cùng là chị
ghen.

— Không phải đâu Marisela. Em đang nghĩ đến chị đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.