DOÑA BÁRBARA - Trang 226

— Chị nghĩ đến em với bộ mặt tư lự như thế kia, trong khi em đang hài

lòng ư?

Pajarote quay lại tìm Genoveva để nhảy với cô, vì nhạc đã nổi, và anh

đã cắt ngang câu chuyện tâm tình của đôi bạn gái.

Marisela đứng nguyên ở ngoài lan can, chờ xem có ai đến mời mình

nhảy không, nhưng vì không có ai đến, nên cô nghe thấy tiếng nói của
Genoveva văng vẳng bên tai.

— Và bây giờ, Marisela! Chị tưởng rằng mọi điều lại có thể tiếp tục

như trước kia, sau khi đã xảy ra sự việc ấy ư? Chị tưởng là giải quyết tình
hình chỉ bằng việc nói lên cái điều mà người khác không dám thổ lộ với chị
ư? Chị không thấy rằng, ngược lại, chị đã làm cho tình hình thêm phức tạp
ư? Không biết ngày mai chị sẽ phơi mặt ra trước Santos như thế nào, nếu
ngay đêm nay ông ấy không đến nói với chị là ông ấy yêu chị? Ông ấy
không đến. Cả đêm nay ông ấy không đến. Chị sẽ thất vọng biết bao! Và, tất
cả chỉ là vì chị không biết giấu kín tình cảm của mình. Chị thử tưởng tượng
xem, người ta sẽ nghĩ về chị ra sao? Ông ấy là một con người… đáng ghét!

— Tôi biết tôi là gì rồi. Cô đã nói với tôi một lần rồi…

— A! Ra ông đang ở đây ư?

— Vâng. Tôi đây, cô không nhìn thấy tôi sao?

— Tại sao ông đi rón rén, để nghe lỏm điều mà một người con gái đang

suy nghĩ.

— Tôi không đi rón rén, tôi cũng không có tính nghe lỏm điều người

khác nghĩ. Bây giờ, khi người ta nói ra miệng điều người ta nghĩ thì có nguy
cơ là người khác sẽ biết hết.

— Tôi không hề nói gì cả!

— Nếu vậy thì tôi cũng chẳng nghe thấy gì cả.

Im lặng. Nhưng ông ấy sẽ còn yên lặng cho đến bao giờ? Ông ấy không

đến nỗi nhút nhát dụt dè. Có cần phải gợi cho ông ấy nói không nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.