DOÑA BÁRBARA - Trang 234

— Này anh Lorenzo, Marisela đã nhận được những kiến thức sơ đẳng

cần thiết để có thể tiếp thu một chương trình học thực sự đến nơi đến chốn.
Có lẽ nên gửi cô ấy vào trường. Ở Caracas, có những trường nữ học rất tốt,
tôi nghĩ rằng chúng ta nên gửi cô ấy đi càng sớm càng tốt.

— Tôi lấy gì mà trang trải tiền học phí, tiền ăn, tiền trọ? – Lorenzo hỏi.

— Đã có tôi lo. Tôi chỉ xin anh cho phép tôi tiến hành mà thôi.

— Vậy tùy anh.

Marisela cắn chặt đôi môi, bực tức. Suýt nữa cô rời bàn ăn, nếu không

nảy ra một “ý”. Cô bình thản tiếp tục ăn. Santos tưởng là cô cũng bằng lòng
theo dự kiến đó.

Nhưng ngay buổi chiều hôm ấy, khi anh trở về nhà thì thấy một mảnh

giấy dán trên cửa trong đó Marisela viết:

“Trường học của các tiểu thư đài các quyền quý. Trường tốt nhất của

nước Cộng hòa.”

Santos vui vẻ tiếp nhận cái ý hóm hỉnh giễu cợt của Marisela, anh gỡ

bỏ mảnh giấy và không bao giờ nhắc đến việc ấy nữa.

Chỉ có Santos và Marisela ngồi với nhau bên bàn ăn. Chắc chắn như

thế dễ chịu hơn khi có mặt Lorenzo Barquero. Cô tiếp thức ăn cho anh, và
động viên anh ăn thêm ngon miệng. Cô rót nước ra cốc cho anh, không để
anh kịp tự tay rót lấy. Cô vui vẻ chuyện trò không lúc nào ngừng.

Giọng nói của cô dịu dàng, tiếng cười trong trẻo, chuyện của cô dí

dỏm, dáng điệu cử chỉ duyên dáng; cách nói năng hoạt bát. Một ánh lửa lóe
lên trong đôi mắt!…

— Cô bé, cô làm cho tôi choáng váng rồi đấy.

— Ông mà cũng nói thế ư, thiên thần của tôi?…

Bất kỳ người nào có một sự suy xét phán đoán đúng đắn thì cũng thấy

rằng Marisela là kết quả của một sự chung chạ trái luân thường đạo lý, và có
thể kế thừa những tính chất đau thương thê thảm của cha mẹ, không thể trở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.