DOÑA BÁRBARA - Trang 241

Khi những chuồng bò ở trên bến đò Algarrobo đã trống rỗng, và ở bên

kia bờ sông Arauca, trên bãi cát buồn tẻ, dưới bầu trời u ám, tiếng rống thảm
thiết của những con bò bị đưa đi Caracas vang lên vọng ra xa hàng dặm.
Trên đồng cỏ ngập nước, tiếng bò kêu vọng từ khe này sang khe khác, hòa
vào tiếng hát của những người đưa đường:

Bò non, hãy theo hàng
Hãy theo hàng, bò non
Hãy đi theo vết chân
Của người dẫn đường
Để đo khoảng cách
Để tính đếm xem bao nhiêu bước
Từ chuồng bò
Đến lò… sát sinh.

Trong khi đó, một số bò tương đương được đưa vào chân núi bằng các

nẻo đường khác nhau, giống như vào thời kỳ làm ăn phát đạt của gia đình họ
Luzardo, khi Altamira còn là một trang trại giàu nhất miền Arauca này.

Đó là cuộc sống tươi đẹp và khỏe khoắn của những dòng sông lớn và

thảo nguyên mênh mông nơi mà con người phải đương đầu với nguy hiểm
nhưng vẫn luôn luôn ca hát. Đó chính là bản anh hùng ca. Thảo nguyên dữ
dội, dưới cái vẻ oai nghiêm nhất của nó. Mùa mưa đòi hỏi con người phải
nhẫn nại hơn, táo bạo hơn. Lũ lụt làm cho những mối nguy hiểm tăng lên
gấp trăm lần, và làm cho người ta cảm thấy một mảnh đất khô cũng có cái
mênh mông của sa mạc, cảm thấy cái lớn lao của con người, mỗi khi gặp
phải điều gì đó mà không thể trông cậy vào ai thì người ta sẵn sàng đương
đầu với tất cả.

Mưa, mưa, mưa…! Suốt mấy ngày liền, không có gì khác ngoài mưa

rơi. Những người thảo nguyên có việc phải xa nhà cũng đã trở về, vì lúc này
nước từ các sông, lạch tràn lan ra các đồng cỏ. Chẳng mấy chốc không còn
con đường nào đi được nữa. Cũng không ai có việc gì cần phải ra đi! Lúc
này là thời kỳ “nhai thuốc lá, nói chuyện gẫu, và nằm dãi trên võng”. Với ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.