DOÑA BÁRBARA - Trang 280

— Thưa anh, không ạ! Anh làm theo lời tôi đã nói và chỉ thế thôi,

không hơn.

— Tôi sẽ nói, coi như công việc của tôi.

— Anh còn ngu ngốc, đần độn cho đến bao giờ. Mujiquita? Anh không

hề nghĩ rằng nếu chúng ta nhúng mũi vào thì sẽ gặp ngay bàn tay của Doña
Bárbara hay sao?

— Tôi nói về cái thông tri của ngài thống đốc bang cơ ạ – Mujiquita

lúng túng.

— Tôi chẳng đã nói với anh rồi sao? Người ta sẽ chôn anh bằng một

cái quan tài trắng. Mujiquita, chỉ vì anh quá ngây thơ. Anh không biết là
những thông tri đó không bao giờ động chạm đến trại Miedo cả, vì ngài
thống đốc bang là bạn thân của Doña Bárbara hay sao? Ngài chịu ơn của bà
ấy rất nhiều: một đứa con thoát chết, nhờ mấy thứ cỏ của bà ấy, và còn nhiều
thứ khác nữa không phải là cỏ, tất nhiên. Thôi, đi làm việc tôi đã bảo. Hãy
cho thằng bạn anh một tia hy vọng, để nó yên tâm trở về nhà, trong khi ở
đây ta tìm cách phù phép vào sự việc đó.

Mujiquita rời công đường, với niềm tin là đã cho tướng quân nhiều

“phát đạn”, để được yên ổn sống giữa Thượng Đế và quỷ sứ, người ta sẽ
chôn hắn bằng quan tài trắng.

— Anh bạn Santos Luzardo tội nghiệp! Đáng lẽ số lông chim đó được

đến hai chục nghìn, thế mà chẳng thu được xu nào! Và mình thì lại phải
khuyên cậu ấy yên trí mà về!

Khi hắn ra đến nhà trọ thì Santos đã đặt chân lên bàn đạp.

— Sao vội thế, anh bạn? Đến mai hãy về. Tôi muốn nói nhiều chuyện

với cậu.

— Thôi, để khi nào gặp lại nhau, cậu sẽ nói – Santos đã nhảy lên ngựa

– Để khi nào tôi có thể trở lại đây với thanh gươm trong tay, và đặt nó lên
trên mặt bàn giấy của cậu, và nói: “Tú tài Mujica, người có lý là anh này.
Hãy xử ngay tức khắc cho anh ta được kiện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.