DOÑA BÁRBARA - Trang 315

Hai người cạn cốc. Balbino chùi bộ ria rậm, và nói:

— Xin cảm ơn, ông Guillermo: Chúc ông thêm sức khỏe – Rồi hắn nói

tiếp luôn – Còn cuộc sống của ông ra sao? Lần này, ông đã ở lại San
Fernando lâu hơn mọi khi. Để quên con hổ-mèo ư? Ở đây, người ta bảo rằng
ông đã về nước rồi. Nhưng tôi nói: Cái ông Guillermo ấy không về quê ông
ta đâu, ông ta còn thông thạo địa phương hơn những người bản xứ chúng ta,
và ông ta cần sự lộn xộn.

— Đúng thế đấy, Don Balbino ạ! Sự lộn xộn đó là cái thú của đất này

đấy! Tôi luôn nói giống như cái ông tướng của các ông mà tôi không nhớ
tên… Một trong bọn tướng ấy nói: nếu không còn sự lộn xộn nữa thì tôi sẽ
ra đi.

Và nó cười ngất, tiếng cười to tát như cái mặt đỏ gay của nó.

— Quả đúng như tôi nói chứ? Ông mang tính chất bản xứ hơn cả…

muối ớt đấy.

— Muối ớt cũng rất là thú vị. Tất cả những gì mở đầu bằng guá đều rất

lý thú: guachafita, guasacaca, guaricha bonita

99

Guá! Mister Danger!

Nào, ta phải làm một chầu nữa,” các bạn tôi thường bảo tôi như thế, mỗi khi
họ đến với tôi.

— Ai chà, Mister Danger! Mong rằng tất cả những người ngoại quốc

đến đây, ai cũng giống như ông – Balbino nói, vẻ bợ đỡ, để chuẩn bị vào
cuộc.

— Còn ông thì sao, Don Balbino? Công việc làm ăn ra sao – Mister

Danger vừa hỏi vừa rút tẩu ra và bắt đầu hút thuốc – Doña Bárbara luôn luôn
là “người con gái đẹp” chứ? Tuy bà ấy không mở đầu bằng “guá” nhưng
cũng ngon mắt và thú vị lắm đấy, đúng thế không, Don Balbino? Cái ông
Balbino láu cá này!

Cả hai cùng cười, như những tay xỏ xiên khen ngợi lẫn nhau về tài

châm chọc. Và Balbino đi vào đề bằng cử chỉ đặc trưng đưa tay lên vân vê
bộ ria mép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.