DOÑA BÁRBARA - Trang 316

— Năm nay việc làm ăn không đến nỗi xấu tất cả. Nhưng ông cũng biết

đấy, ông Guillermo, người nghèo, thì lúc nào cũng nghèo, và luôn luôn túng
bấn.

— Ô, thôi đừng than thở nữa, Don Balbino. Ông có ối tiền chôn dưới

đất ấy. Nhiều tiền đáo để! Mister Danger biết điều đó lắm.

Balbino lúng túng và vội vã trả lời.

— Chỉ cầu mong đủ sống, không hơn. Với những việc buôn bán bằng

bốn đồng xu vốn thì tôi làm gì có tiền để mà chôn giấu. Chỉ có Bárbara và
ông là khá thôi, vì các người có đất và “tóm được” nhiều gia súc. Còn tôi,
năm nay tôi chỉ bắt được khoảng bốn chục con thôi. Và đã nói về chuyện đó
thì tôi xin nói luôn: Ông làm ơn mua những con bò đó cho tôi đi, ông
Guillermo. Tôi đang cần tiền, tôi sẽ để cho ông với giá rẻ.

— Đã xóa hết dấu sắt nung chưa?

Xóa, tức là làm mất cái dấu sắt nung đầu tiên của con bò, để đem bán

nó coi như vật sở hữu của chính mình, đó là một trong những “ngón” thành
thạo của Balbino Paiba. Và mặc dù là giữa bạn bè với nhau, có hỏi hắn như
vậy cũng không sao, nhưng lần này hắn có vẻ không hài lòng trước câu hỏi
của Mister Danger.

— Tất cả đàn bò đó là của tôi – Hắn kiêu hãnh trả lời.

— Thế thì đó là việc khác – Mister Danger nói – Bởi vì nếu là của nhà

Luzardo, dù không nhìn thấy dấu sắt nung, tôi cũng không can dự vào việc
mua bán đó.

Balbino hỏi lại:

— Sao lúc này ông lại nói thế, ông Guillermo? Trước đây ông thường

mua gia súc của nhà Luzardo đã xóa dấu, không có gì cản trở cả. Chả lẽ bây
giờ thằng công tử bột trại Altamira cũng đã vào tìm gia súc của nó trong
chuồng của ông hay sao?

— Tôi không cần giải thích cho ông là người ta có vào chuồng của tôi,

như ông nói, hay không – Mister Danger khó chịu trả lời – Tôi chỉ nói là tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.