DOÑA BÁRBARA - Trang 332

Santos ngắm nghía khuôn mặt xanh tái bềnh bệch như phủ một lớp rỉ

đồng ghê rợn tang tóc. Anh tưởng tượng những nét mặt của Lorenzo là
những nét mặt của chính mình, và tự nhủ:

“Chẳng mấy chốc, mình cũng sẽ say sưa bí tỉ, để mà quên lãng, rồi

mình cũng sẽ như thế này với những nét đau đớn vẽ trên mặt, những nét đau
đớn của một cái thây người, những nét đau đớn của một cái xác chết!”

Tưởng tượng mình là Lorenzo đã chết, Santos giật nảy mình khi nghe

Marisela nói với anh như nói với người sống.

— Người ta nói rằng, trong mấy ngày nay, anh đã làm những việc rất

lạ, không phải là bản chất của anh…

— Người ta còn chưa nói hết với cô đâu. Tối nay, tôi vừa mới giết

người.

— Anh giết người ư? Không, không thể như thế.

— Có gì lạ đâu? Tất cả những người trong gia đình Luzardo đều giết

người.

— Không thể như thế được – Marisela đối lại – Hãy kể cho em nghe.

Kể cho em nghe đi.

Santos kể lại sự kiện bi thảm đã xảy ra, đúng như trí tưởng tượng bị

kích động của anh, nhưng anh diễn ta một cách lúng túng vụng về, do tinh
thần không được minh mẫn. Marisela phải nhắc lại:

— Anh không thấy là chuyện đó không phải như anh nghĩ ư? Nếu sự

việc diễn ra đúng như anh kể thì Pajarote chính là người đã giết thằng Phù
Thủy đấy. Anh chẳng đã nói là thằng Phù Thủy đứng trước mặt anh, mà vết
thương thì lại ở thái dương bên trái, có phải thế không? Anh không thể bắn
vào thái dương nó được, mà chính là Pajarote…

Mấy tiếng đồng hồ liền, vừa tưởng tượng vừa suy nghĩ miên man để

dựng lại tất cả những chi tiết của sự kiện, không đủ làm cho Santos nhận ra
cái điều mà Marisela nhận thấy ngay trong giây lát. Anh lặng lẽ ngồi nhìn cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.