ĐÓA HỒNG QUỶ QUYỆT - Trang 143

Eddison rẽ vào bãi đỗ xe, anh nhìn lên phía nhà nguyện bằng đá và nhún
vai. Cho tới khi chết, chắc anh cũng sẽ không bao giờ hiểu nổi vì sao Priya
không căm ghét nhà thờ sau khi cô tìm thấy thi thể chị mình. Anh biết việc
không bao giờ quay lại nhà thờ ở Boston sẽ giữ lại những kỷ niệm đẹp cho
cả cô và mẹ cô, anh cũng biết cô nhìn các ô cửa kính và nghĩ về những buổi
chiều nắng đẹp ở bên Chavi, nhưng anh không lý giải nổi vì sao cô vẫn
nuôi dưỡng tình yêu cho những nhà thờ nhỏ với nhiều khung cửa sổ vĩ đại.

Priya đi bộ ra, cô mặc áo khoác dài, chiếc áo mà cô chọn mua chỉ bởi nó

sẽ quét xuống những bậc thang, khiến cô trông như một nhân vật phản diện
trong thế giới Disney và mẹ cô bật cười. Cô chui vào ghế khách bên cạnh,
sắp xếp túi máy ảnh và chiếc cốc bằng thép không gỉ quanh ghế trước khi
ngồi xuống. “Chào mừng tới Colorado, tình trạng dân số: đông cứng.”

“Điều gì khiến nó tệ hơn ở thủ đô vậy?”
“Những ngọn núi.”
Anh quan sát Priya trong khi cô dựa đầu vào ghế và nhắm mắt lại. “Cô

ổn chứ?”

“Mệt mỏi. Vì những cơn ác mộng.” Cô xoay cổ kêu răng rắc, sau đó

chỉnh lại dáng ngồi gần như nghiêng, dựa vào cửa sổ để có thể nhìn anh.
“Kiểu như tôi đang điên lên.”

Anh gật đầu. “Cô muốn ăn Oreo chứ?”
“Thật ra là tôi ổn.” Nhưng cô lại cau mày, hai bàn tay vẫn còn đeo găng

xoắn lại trong lòng. “Đúng là tôi có tức giận, nhưng đến giờ thì ổn.”

“Cô sợ ư?”
“Vâng.”
Anh biết ơn vô cùng vì cô đã không cảm thấy cần phải che giấu nỗi sợ

của mình.

Căn nhà mà mẹ con Sravasti thuê đẹp đẽ nhưng nhạt nhẽo, nằm trên một

con phố đầy những ngôi nhà tương tự, không căn nào thật sự khác biệt.
Trong khi vài người hàng xóm đã cố gắng thể hiện cá tính của mình thông
qua việc trang trí cho căn nhà bằng cờ hay tượng, căn nhà của mẹ con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.