ĐÓA HỒNG QUỶ QUYỆT - Trang 167

hắn. Tôi đã thoát khỏi Vườn và không muốn hiểu thêm gì nữa. Tôi không
muốn sống trong nỗi ám ảnh đó thêm một giây phút nào. Tôi hiểu anh ta
cần giải thích, nhưng tôi không cần phải lắng nghe. Tôi cần mình thoát khỏi
sức nặng đó. Tôi cần…” Cô nuốt nước bọt, đôi mắt long lanh nước, nhưng
anh nghĩ cô đang tức giận nhiều hơn là buồn. “Tôi không cần phải lắng
nghe anh ta thề thốt rằng anh ta yêu tôi.”

Có điều gì đó ở đây, điều mà Vic có lẽ sẽ nhận ra và biết cách xử lý sao

cho khéo léo.

“Những cảm xúc của anh ta không phải lỗi của cô, cô biết mà.”
Eddison thì không khéo léo.
Cô cười to, xua đi những giọt nước mắt và cơn giận dữ, trở lại trạng thái

thoải mái với sự giễu cợt. “Tôi đã học được từ lâu rằng không nên buộc tội
những cảm xúc của bọn đàn ông về tôi.”

“Thế thì chắc cô cũng biết rằng bất kể anh ta cảm thấy như thế nào về cô,

bất kể anh ta nghĩ những cảm xúc ấy là gì, cô cũng không cần cảm thấy có
lỗi về nỗi đau mà chúng gây ra cho anh ta.”

“Được thôi, Yoda.”
Tiếng kêu của kim loại khiến họ chú ý trước khi một người thò đầu ra

ngoài thang thoát hiểm. “Inara! Tới giới thiệu anh chàng đặc vụ của cô đi!”

Anh nhìn Inara, miệng nhẩm lại Anh chàng đặc vụ của cô?
Cô chỉ nhún vai. “Thì vẫn tốt hơn là đặc vụ động vật.”
Ồ, ơn Chúa.
“Đi thôi,” cô bảo anh, và duỗi dài chân. “Anh có thể gặp mọi người ở

đây rồi đi cùng chúng tôi. Bây giờ anh đã thấy căn hộ tôi ở, anh sẽ bị kéo đi
cho tới khi xem xong con đường chúng tôi đi làm.”

“Các cô luôn đi một cung đường à?”
Cô chỉ đảo mắt một lượt và bắt đầu xuống thang.
Hầu hết những cô gái trẻ ở đây đều đã quen với những câu chuyện của

Inara về họ. Sau màn chào hỏi giới thiệu, bốn người bọn họ thay quần áo và
ra ngoài, đồng phục của họ đã để sẵn ở nhà hàng. Họ trò chuyện và cười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.