ĐÓA HỒNG QUỶ QUYỆT - Trang 200

“Chúng tôi có thể xem nó không?”
Tờ giấy nhớ đã được đựng trong túi vật chứng. Vic đã viết ba chữ cái đầu

tên mình lên trên đó, nhưng ông vẫn lôi nó ra để họ có thể xem. Thực sự
không có gì nhiều - chỉ là một dòng được viết bằng mực đen, những chữ cái
nghiêng về phía trước vì tốc độ viết: Nói với Maya rằng tôi xin lỗi.

Vị luật sư nhìn khách hàng của anh ta, nhưng Macintosh cho thấy ông

không nhận thức được gì về tờ giấy này.

Một cô y tá cuống quít bảo những người xung quanh phải yên lặng, tay

cô đặt lên bên vai còn nguyên vẹn của bệnh nhân. “Ông à, ông cần phải
thở.”

“Con trai ông ấy vừa mất,” vị luật sư lí nhí đáp.
“Ồ, trừ khi ông ta muốn đi theo con mình, bằng không ông ta cần phải

thở,” cô y tá máy móc đáp.

Vic quan sát trong yên lặng, cuối cùng quay lại nói với luật sư. “Chúng

tôi không cần gì từ ông ta cả. Chúng tôi không có câu hỏi nào.”

“Đây gọi là sự tử tế của các anh à?”
“Ông ta được nghe tin này trực tiếp, từ một người không có lý do gì để

hả hê với nó. Ông ta được nghe tin này từ một người cha khác. Đó chính là
lòng tốt.”

Eddison nhìn người đàn ông nằm trên giường lần cuối rồi theo Vic ra

ngoài. Anh không nói gì cả. Anh chưa bao giờ định nói gì. Anh chỉ ở đó vì
Vic và có lẽ vì cả những nạn nhân sống sót khác.

Vì Inara, cô gái có lẽ còn hiểu rõ mối quan hệ đầy bất ổn giữa cha và con

trai hơn cả cha con nhà Macintosh. Inara, cô gái sẽ biết rõ đó là sự từ bỏ
của Desmond chắc chắn như cách anh ta cuối cùng cũng báo cảnh sát. Đó
không phải lòng dũng cảm, cũng không phải điều đúng đắn. Chỉ là từ bỏ.

Vic im lặng suốt chặng đường rời khỏi nhà tù, ông lấy lại súng và xe của

họ. Ông để cho người cộng sự nói hết, nhưng Eddison biết cách nói chuyện
với quản ngục. Nó không giống như cảm giác khó chịu khi phải nói chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.