ĐÓA HỒNG QUỶ QUYỆT - Trang 201

với các nạn nhân. Họ quay về văn phòng. Vic vẫn đang đắm chìm trong
những suy nghĩ.

Eddison lấy điện thoại ra kiểm tra lại vài thứ trước khi hối hả soạn vài tin

nhắn. Hầu hết chúng đều được gửi cho bên ga-ra trước khi anh nhận được
câu trả lời anh mong đợi. Anh quay số, để điện thoại kết nối với Bluetooth
của xe. Khi chuông điện thoại reo, Vic quay sang nhìn anh.

“Anh đúng là một tên khốn khi gọi điện trước giờ trưa,” giọng lẩm bẩm

ngái ngủ của Inara vang lên trong điện thoại.

Nếu là một ngày khác, anh có lẽ sẽ trêu cô. Nhưng không phải hôm nay.

“Tôi muốn chắc chắn chúng tôi nói với cô tin này.” Anh nhìn sang Vic, Vic
gật đầu. “Những người khác vẫn đang ngủ chứ?”

“Mới hơn tám giờ thôi, đương nhiên họ vẫn đang ngủ.”
“Có một chiếc hộp ở ngay bên ngoài cửa nhà cô; hãy mang nó và điện

thoại của cô đi thẳng lên mái nhà.”

“Để làm gì cơ chứ?”
“Làm ơn, Inara.” Có điều gì đó trong giọng Vic, một sức nặng, một nỗi

sầu khiến Eddison phải nhổm người khỏi chiếc ghế anh đang ngồi. Từ tiếng
quần áo sột soạt, anh dám chắc câu nói ấy đã có tác dụng với Inara.

“Bliss, đi nào,” cô thì thầm. “Cô phải dậy ngay.”
“Vẫn còn sớm mà,” họ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của Bliss. “Sao phải

dậy?”

“Cô có thể ngủ.”
“Ôi, chết tiệt. Thế là chuyện quan trọng rồi. Chúng ta đi đâu đây?”
“Mái nhà.”
Những đặc vụ ngồi trong xe lắng nghe tiếng sột soạt và tiếng chân huỳnh

huỵch của hai cô gái đang ra khỏi giường, và Eddison không biết rằng ai
trong số hai cô đã có một đêm tồi tệ vì hai người ở cùng nhau. Những cô
gái đã làm điều này khi ở trong Khu vườn, cuộn tròn bên nhau như những
chú cún con mỗi khi họ cần cảm giác thoải mái. Có những tiếng ngáy vang
vang vào điện thoại, một tiếng nhẹ và lộn xộn, tiếng còn lại còn kinh khủng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.