ĐÓA HỒNG QUỶ QUYỆT - Trang 251

tránh giẫm vào cái gì và nhận lấy chiếc cốc với một nụ cười cùng một cái
gật đầu khi thấy tôi đang nói chuyện điện thoại. Khi tôi mở phần ghi hình
trong camera, cô ngồi vào chiếc ghế bành với đống đồ len đang đan.

Tôi nên học đan len. Trông nó có vẻ yên bình.
“Camera cho thấy gì?” Finney mệt mỏi hỏi.
“Nó không ghi hình gì từ chín giờ ba mươi tám phút,” tôi trả lời. “Sau đó

không có gì cả.”

“Có nhiễu không?”
“Không có gì cả. Như thể nó không thu được tín hiệu nhưng mạng lưới

thì vẫn ổn.”

“Camera sau thì sao?”
“Vui vẻ ghi lại những chuyển động của con sóc xa nhất tôi từng thấy.”
“Cô có cảm thấy đủ an toàn cho tới khi chúng tôi ở đây không? Tôi có

thể yêu cầu cảnh sát địa phương cử ai đó xuống đây.”

Tôi nghĩ về cảnh sát Clare và rùng mình. “Hannah ở đây với tôi rồi.”
“Được rồi. Chúng tôi sẽ tới đó sớm nhất có thể.”
Trong khoảng mười phút, tôi và Hannah ngồi lặng yên nhưng thoải mái.

Những chiếc kim đan của cô khoan thai kêu lách cách, có một sự dễ chịu và
trầm ngâm trong đó.

Có tiếng gõ cửa.
Chắc chắn đó không thể là các đặc vụ của tôi, không thể nhanh như thế.

Ngay cả với cách lái xe của họ.

Lạy Chúa, đó có thể là…
“Cô Priya? Các đặc vụ nói cô đang gặp rắc rối?”
Đó là cảnh sát Clare. Ông nói ông đã quay lại từ chỗ chơi cờ mà không

có cộng sự của mình, để kiểm tra xem tôi có ổn không. Cả Lou và đội
trưởng của họ đã bảo ông không được làm thế, nhưng điều đó không thể
ngăn ông. Ông nói rằng trên đường tới cửa hàng hoặc là đi ăn trưa thì
chúng tôi đã gặp nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.