“Chúng ta phải ra sân bay ngay,” Vic bảo hai người họ. “Túi xách của
hai người có ở văn phòng không?”
“Chúng tôi có túi dự phòng trong xe,” Ramirez nói.
“Thế thì đi thôi.”
Marlene nhìn họ rời đi, đôi môi bà mím chặt lại đầy lo lắng.
Với phép màu của những kinh nghiệm dày dặn, Vic đã đặt được máy bay
trong chưa đầy một tiếng. Họ đã có tin tức cập nhật từ Finney ngay khi lên
máy bay: cả Priya và Joshua - Jameson - đều đang được đưa tới bệnh viện
gần nhất để bay sang Denver trước khi thời tiết chuyển biến quá tệ khiến họ
không di chuyển được, Finney sẽ gặp họ tại bệnh viện.
Sterling gửi một tin nhắn tái bút cho Ramirez: Trận tuyết đã biến thành
một cơn bão lớn. Có khả năng họ sẽ phải chuyển hai người tới một bệnh
viện khác.
Eddison hy vọng cơn bão tuyết sẽ chỉ ở yên miền tây Denver. Làm ơn, vì
tình yêu với Chúa mà anh đã nuôi dưỡng từ khi Faith biến mất, đừng để
chuyến bay gặp sự cố gì.
Sau đó họ lên máy bay, điện thoại tắt hết và Eddison khá chắc rằng thời
gian với anh chưa bao giờ trôi chậm đến thế. Anh ước đây không phải lần
đầu tiên và có lẽ cũng không phải lần cuối cùng ngành tình báo được đảm
bảo tài chính tốt bằng một nửa các chương trình truyền hình hay phim ảnh
làm màu. Nếu thế giờ này họ đã ngồi trên phi cơ riêng và có thể giữ liên lạc
với mọi người ở dưới mặt đất, chứ không phải mắc kẹt trên những chiếc
ghế thuộc hạng vé tiết kiệm còn sót lại trên một chiếc máy bay không có cả
wi-fi.
Cũng sẽ không có đứa trẻ không ngừng la hét và đạp vào sau ghế anh
trong suốt bốn tiếng liền.
Hàng taxi chờ ở sân bay như kéo dài vô tận và anh nhảy lên khi anh cảm
nhận được một cánh tay đặt trên đầu gối mình. Đó là Vic. Eddison đỏ bừng
mặt vì biểu cảm thấu hiểu của người đồng nghiệp cấp cao. Thay vì một bài
diễn thuyết hoặc bình luận trúng tim đen, những thứ Eddison đều xứng