ĐÓA HỒNG QUỶ QUYỆT - Trang 56

trên nền áo len xanh thẫm. “Cô gái xấu số,” bà nói. “Ít nhất bây giờ cô ấy
đã được yên nghỉ.”

Mọi việc đều tùy vào góc nhìn của bạn, chẳng phải như vậy sao?

Ramirez đưa tay chạm lên thánh giá trên cổ mình và không nói gì. Inara và
Bliss đều cố cắn một miếng bánh to tướng và nhai nhồm nhoàm để khỏi
phải mở miệng.

Eddison không chắc niềm tin của mình là gì khi nói về cái chết, tự sát

hay bất kỳ điều gì tương tự.

Sau đó Vic đi vào bếp, chỉnh lại nút thắt trên chiếc cà vạt màu nâu đậm

của mình. Eddison và Ramirez đều diện trang phục để tới một tang lễ bình
thường; còn trang phục Vic diện hôm nay lại dành riêng cho tang lễ của
một cô Bướm, màu nâu và ngà ngà đủ tối để bày tỏ sự tôn nghiêm tới hai vị
phụ huynh đang đau lòng và khác với màu đen để tạo cảm giác thoải mái
cho những nạn nhân sống sót khác. Đây chắc chắn là sự nhạy cảm và trực
giác cùng một loạt các tính từ khác mà Eddison không bao giờ có được,
thậm chí trong những ngày anh ở trạng thái tốt nhất.

“Ngồi xuống đây và ăn đi nào, Victor,” mẹ ông nói.
Ông hôn lên đỉnh đầu mẹ, đủ xa để giữ an toàn cho những lọn tóc bạc

được kẹp chặt vào vị trí. “Chúng ta phải đi thôi mẹ, đã gần…”

“Victor, con phải ngồi xuống ăn và bắt đầu cái ngày kinh khủng này

ngay lập tức.”

Ông ngồi xuống.
Inara lấy một tay che miệng, nhưng đôi mắt màu nâu nhạt của cô sáng

lên. Cô là người có nội tâm phức tạp và luôn cố gắng không bộc lộ cảm xúc
của mình. Những người sống sót khác thì khác nhau đôi chút, nhưng anh có
cảm giác cô là người duy nhất thật sự thoải mái giữa nhóm người mà cô
sống cùng. “Bà Hanoverian, làm ơn nói với cháu là bà từng viết giấy nhớ
cho bữa trưa ở trường của ông ấy.”

“Để xem nào, thứ Hai hàng tuần ta bảo thằng bé hãy đưa ra các lựa chọn

sáng suốt; thứ Ba ta bảo nó hãy khiến ta tự hào; thứ Tư ta bảo nó…” Nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.