ĐÓA HỒNG QUỶ QUYỆT - Trang 88

“Hoa trường thọ là vấn đề ư?”
“Hoa trường thọ luôn là vấn đề.”
Chúng tôi dừng ở chỗ mô đất nhô lên như một hòn đảo nhỏ phủ cỏ ngay

giữa bãi đỗ xe. Túp lều nơi tôi chơi cờ vẫn ở đó, một phía bị cuốn lên và
quất tung ra. Có lẽ người ta làm thế để ngăn lũ nhóc tuổi teen hay đôi mươi
hứng tình không có không gian riêng tư ở đây. Những chiếc máy sưởi đã bị
mang đi, cả máy phát điện nhỏ để cắm máy sưởi nữa. Đó là một chiều Chủ
nhật, và không ai trong số những người cựu binh lưu lại.

“Con ngồi ngoài trời trong thời tiết này á?” Mẹ hỏi với vẻ kinh ngạc.

“Con thậm chí còn không thích thay đồ.”

“Pajama cũng là quần áo ạ.”
“Để đi ra ngoài sao?”
“Ồ không, nhưng vấn đề không phải quần áo mà là con người.”
“Ôi cô con gái chống đối xã hội của tôi.”
“Con không chống đối xã hội; con chống đối sự ngu xuẩn.”
“Như nhau cả thôi.”
“Thế mẹ sống thế nào ở môi trường Nhân sự vậy?”
“Mẹ giỏi nói dối.”
Tôi không kể cho mẹ những câu chuyện ở chỗ chơi cờ bởi với sự tận tụy

dành cho công việc của mẹ, chính xác là bà không có lấy một chút hứng thú
với trò chơi. Tôi vẫn thông báo đầy đủ cho mẹ rằng tôi đi đâu lúc nào, và
đó là phần mở rộng của chủ đề trò chuyện này.

Tôi đã kể cho mẹ nghe về Landon, vì ông ta cứ lẽo đẽo theo sau tôi vào

Starbucks. Nhưng ít nhất là ông không theo tôi rời khỏi đó, đó là vấn đề.
Tôi ngờ rằng mẹ đã kể cho Eddison về Landon, bởi tôi đã nhận được một
tin nhắn hỏi rằng liệu xanh dương có thật sự là màu tôi yêu thích không hay
tôi có chỉ đơn giản cảm thấy nó là đại diện, điều mà bình thường sẽ rất kỳ
lạ, ngoại trừ việc Landon cứ đi theo màu xanh để đảm bảo tôi vẫn thuận tay
phải. Tôi bảo anh rằng ánh nắng mặt trời màu vàng, không phải bởi nó vốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.