gàng, vuông vức với cạnh trong và các góc của bề mặt, xen kẽ nhau theo
chiều dọc và chiều ngang.
“Đã có vị bác sĩ tài ba nào nói chuyện với anh về vấn đề này chưa?”
Ramirez hỏi.
“Thế A&E đã bao giờ cố gắng can thiệp vào vấn đề của cô chưa?”
Cô cười khúc khích rồi quay về bàn làm việc của mình. Sẽ thật hay ho
nếu trong một khoảnh khắc bất cẩn nào đó, cô sập bẫy. Cô tuyệt nhiên
không hề bình tĩnh nhưng thật kỳ lạ, cô luôn miễn nhiễm với những lời trêu
đùa.
“Mà này, Vic đâu nhỉ?”
“Trên đường quay lại phòng hỏi cung; Bliss yêu cầu ông ấy phải có mặt
ở đó.”
Eddison băn khoăn liệu có nên chỉ ra rằng cách đây ba tháng rưỡi, sau
khi họ cứu những cô gái khỏi khu vườn đang cháy, cô vẫn đang sử dụng tên
của những loài bướm để gọi những nạn nhân, những cái tên do chính kẻ bắt
cóc đặt cho họ.
Nhưng anh không nói ra. Có lẽ cô cũng tự biết. Phần lớn thời gian, công
việc này sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều nếu họ có thể sắp xếp mọi thứ
gọn gàng vào những chiếc hộp nhỏ trong đầu, và việc sắp xếp được tên các
cô gái này trước khi họ bị bắt cóc còn khó hơn nhiều.
Anh cần phải bắt tay vào công việc. Anh sẽ dành hôm nay, hoặc phần lớn
hôm nay, để giải quyết giấy tờ và anh thật sự nên thanh toán xong ít nhất
một trong những chồng giấy kia vào cuối ngày. Mắt anh dừng lại ở chồng
tài liệu màu mè nằm ở góc trong cùng bên phải bàn làm việc, chồng giấy tờ
cứ cao lên theo năm tháng mà không hề nhận được câu trả lời. Chồng tài
liệu này chẳng bao giờ biến mất.
Anh ngả người ra ghế và nghiên cứu hai tấm ảnh lồng khung nằm ngay
trên đầu trong chiếc tủ đựng tài liệu trơ ì chứa văn phòng phẩm và những
biểu mẫu còn trống.