ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 129

Đống từ lỗ mãng của anh kéo phăng nàng trở lại với thực tế. Với

Morgan, đây chỉ như một trận chiến và nàng là kẻ thù. Hy vọng mình
không bị mất đầu vì sự ngoan ngoãn phục tùng này, nàng đưa trả lại vũ khí
cho anh ta mà không hề nhận ra điều đó cho tới khi nàng khép những ngón
tay anh quanh chiếc cán của thanh gươm dùng trong các lễ nghi của cha
nàng.

Giọng nói của anh ta trở nên trầm ngâm và có vẻ gì đó chua xót, như

phản chiếu suy nghĩ của nàng. “Không phải thanh gươm của tôi, không
phải nhẫn cưới của tôi. Càng không phải người vợ của tôi.”

Giọng anh ta dần trở về với những tiếng càu nhàu quen thuộc, anh ta

cố nằm xoay lưng mình lại với cánh cửa.

“Anh không thể nằm cả đêm trên sàn lạnh được”. Sabrina phản đối.

“Anh đang ốm. Anh cần phải nằm trên giường”.

“Nằm với cô à?”, anh ta cười khùng khục, giọng điệu thật khả ố.

“Không, xin cảm ơn. Tôi vẫn còn muốn sống để nhìn thấu bình minh”. Rồi
anh ta tiếp tục ôm lấy thanh gươm.

Sabrina băn khoăn không biết anh ta ôm lấy thanh gươm đó để phòng

thủ đối với một cuộc mai phục bất ngờ hay đối với nàng nữa.

Sau vài phút căng thẳng không thấy anh ta có biểu hiện gì muốn thức

thêm, nàng đành cuộn mình lại trên giường rồi ngủ, mắt nàng rơm rớm
những giọt nước nhỏ long lanh. Nàng đã thề không bao giờ khóc vì anh ta,
và không hề muốn bắt đầu từ lúc này. Hình ảnh cuối cùng trước khi nàng
chìm vào giấc ngủ là Morgan nhìn chằm chằm vào nàng dưới cặp lông mày
nổi dông tố. Một lời lầm bầm mơ hồ sẽ lãng quên khi ngày mai lại đến len
vào giấc mơ chẳng thể bình yên của nàng.

“Nếu tôi không thể có được em, thì thề có Chúa, sẽ không ai có thể”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.