ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 137

Sự lạnh lùng của anh ta nhanh chóng khiến nàng thêm hoảng sợ.

Trong khi cả trái tim lẫn cơ thể nàng vẫn đập dồn theo những gì anh ta đã
tác động lên nàng. Hai lá phổi của nàng bị hút sạch không khí như ống bễ
rách rưới xẹp hơi.

Anh ta chỉnh lại áo choàng, điềm tĩnh và thản nhiên như đôi mắt xanh

biếc lạnh giá. “Sắp xếp đồ đạc đi và chuẩn bị sẵn sàng để đi vào giữa trưa.
Tôi sẽ không tốn thêm một giây nào dưới sự kiểm soát của cha cô đâu”.
Anh ta thoáng liếc nàng. Đừng tỏ vẻ đau khổ thế, cô bé. Tôi sẽ gửi cô về
nhà ngay khi cô sinh cho tôi một đứa con trai. Ngay cả Dougal Cameron
cũng không dám gây chiến với chính cháu trai của ông ta đâu”.

Cảm giác tổn thương len lỏi vào trong nỗi sợ hãi của Sabrina. “Anh

mong tôi bỏ rơi đứa bé như vứt một con cún rồi chạy về với Papa tôi sao.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng một đứa trẻ cần mẹ của nó sao?”

Morgan nhún vai, nhưng lảng tránh ánh mắt của nàng. “Tôi chưa bao

giờ cần. Thằng bé có thể đến trang viên Cameron vào những mùa hè như
tôi trước đây”.

“Anh mới độ lượng làm sao. Và nếu tôi khiến anh hổ thẹn bằng việc

nộp cho anh một đứa con gái? Chuyện gì sẽ xảy ra? Liệu niềm kiêu hãnh
mang tên MacDonnell của anh có thể chịu đựng nổi không?”

Anh ta không buồn trả lời nàng, ngay lập tức bỏ đi, để mặc Sabrina

vẫn chằm chằm nhìn vào cánh cửa mà không thể tin nổi anh ta đã bỏ đi.

Nàng thả mình xuống những chiếc gối, toàn thân run rẩy. Làm sao anh

ta có thể bước ra khỏi đây và bỏ lại nàng như thế - đau đớn, trống trải, khao
khát...? Nhưng còn cách trừng phạt nào hay hơn việc đốt cháy ngọn lửa
đam mê mà nàng có thể không bao giờ cho phép anh ta đáp ứng lại nàng?

Nàng đã thề sẽ không trao cho anh một giây phút thỏa mãn nào hết,

chỉ đến khi phát hiện ra rằng đó không phải là sự thỏa mãn của anh mà là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.