ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 168

“Em đến đây, Ranal đáng yêu”, Enid gọi. Với đôi mắt lấp lánh cùng

hai gò má ửng đỏ như hai quả táo láng mượt, Sabrina nhận ra chị họ nàng
trông thật xinh đẹp. “Chị sẽ tìm em ngay khi chị quay lại”, chị họ nàng nói
với nàng. “Chị sẽ kể với em mọi điều về Ranal và em có thể kể với chị về
Morgan”.

Nghe chừng có vẻ không lâu đâu, Sabrina nghĩ một cách dứt khoát.

Nàng ngồi thụp xuống bậc thang và nhìn theo chị họ nàng đang nhún

nhẩy trên hai gót chân bé nhỏ.

Nỗi cô đơn kẹp chặt lấy nàng. Ngay cả Enid cũng không cần nàng

nữa.

Bụng nàng bắt đầu sôi lên với cơn đói thật sự. Biết rằng chẳng hay ho

chút nào khi cả ngày ngồi trên những bậc thang cáu bẩn để hối tiếc cho bản
thân, Sabrina đứng dậy đi tìm nhà bếp, lơ đãng búi tóc sau gáy khi bước đi.

Sau khi vượt qua đại sảnh vắng ngắt, nàng đặt lòng bàn tay lên cánh

cửa đầu tiên nàng tìm thấy. Lúc nó đu đưa hướng về phía trong, một tràng
cười khó chịu của những người đàn ông bủa vây lấy nàng.

“Cậu ta sẽ sớm chán con điếm Cameron đó thôi, tôi cược đấy. Một

người đàn ông như Morgan không mất nhiều thời gian để tàn phá con nhỏ
đâu”.

Cơn rùng mình u ám trườn khắp làn da Sabrina.

Một giọng nói gắt gỏng vang lên. “Phải, và khi cậu ta phát ốm bởi

tiếng khóc nức nở của cô ta, cậu ta sẽ quẳng miếng tóp mỡ của cậu ta cho
chúng ta thôi. Tôi sẽ luôn sẵn sàng và chờ đợi”.

“Anh được sinh ra để sẵn sàng còn gì, Fergus. Anh nghĩ con nhỏ đó sẽ

còn lại gì khi cậu ta đã chán chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.