ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 194

“Morgan?”, nàng hỏi vẻ bẽn lẽn. “Anh sẽ hôn tạm biệt rôi vào mỗi tối

chứ?”

Dường như anh đang suy nghĩ và đấu tranh rất ghê gớm để đưa ra câu

trả lời của mình. “Được rồi. Mỗi buổi tối. Không nuốt lời”.

Cánh cửa đóng lại trước mắt nàng, rồi mở tung trở lại, vừa kịp để nàng

giấu đi nụ cười toe toét thắng lợi của mình. “Tôi mốn thương lượng với cô.
Tôi sẽ không để Alwyn đến gần bếp ăn nếu cô giữ cho Enid không bước
chân và khu vườn. Món nấm hầm của cô ta thật là độc địa.”

Nàng vội giữ lấy cánh cửa trước khi anh khép nó lại lần nữa “Nhưng

làm sao anh biết được là Enid đã đầu độc anh?”

Nụ cười nhăn nhở nở trên gương mặt quỷ quyệt của Morgan. “Tôi

không hề biết. Cho đến lúc này”.

Morgan bỏ đi trước khi Sabrina nhận ra anh đã chơi nàng một vố để

moi được lời thú nhận từ nàng. Nàng không biết nên cầu chúa hay nguyền
rủa trí óc tinh quái, lọc lõi của anh nữa. Nàng ngồi sụp xuống tựa lựng vào
cánh cửa, cọ cọ má mình lên chất gỗ thô ráp, biết rằng không phải cơn đói
đã làm nàng trở nên mất kiểm soát như vậy.

*

* *

Bên kia cánh cửa, Morgan Morgan đấu tranh từng giây một với những

ham muốn đàn ông đang trỗi dậy, thôi thúc anh quay trở lại căn phòng và
chiếm lấy những gì xứng đáng thuộc về anh. Mặc dù kiên nhẫn là một đức
tính là bất kì chiến binh nào cũng phải có. Nhưng sự ngọt ngào và say đắm
của Sabrina vẫn còn vương vấn lại trên môi anh, làm anh trở nên thèm khát.
Khao khát hơn. Anh đành nguyền rủa hương thơm của nàng đang quấn lấy
anh ra đến tận hành lang. Anh túm lấy vạt áo đưa lên bịt kín mũi mình. Mùi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.