ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 215

Thừa hiểu mình đanh nhận lấy một cơ hội khủng khiếp, nàng với tay

qua chiếc bàn để chạm nhẹ vào bàn tay run rẩy của anh ta. “Sẽ ổn thôi mà.
Tôi thề tôi sẽ dịu dàng với ông”.

*

* *

Lúc ráng chiều vừa đổ xuống cũng là lúc cơn gió hung dữ từ phương

Bắc tràn về, bầu trời xám xịt lắc rắc tuyết rơi, Morgan cố gắng lết thân thể
mệt nhoài vào phòng ăn. Anh đã mất cả ngày để vật lộn với đàn cừu của
nhà Cameron, quây chúng vào một thung lũng hẹp đã được chuẩn bị cho
chúng trong suốt mùa đông khắc nghiệt đang đến gần. Những bức tường đá
sẽ che chở cho chúng khỏi thời tiết xấu nhất. Khi mùa xuân đến, chúng sẽ
tự do chạy lang thang qua những bãi thạch nam như một dấu hiệu về niềm
hy vọng tươi mới cho sự thịnh vượng của thị tộc anh.

Anh chưa bao giờ mơ ràng lũ cừu có thể là những con vật ngu đần đến

thế. Anh và mọi người rõ ràng đã phải dồn từng con một vào đó trước khi
một con khác có thể thơ thẩn chạy đi.

Anh nặng nhọc gỡ chiếc áo khỏi vai rồi thả nó xuống ngang thắt lưng.

Những bắp thịt của anh rộn lên phản đối. Rên rỉ, anh vốc nước từ một chiếc
thùng và để mặc làn nước mùa xuân mát lạnh nắn tung tóe trên mặt. Anh
vuốt người mượt mái tóc ra sau khi những giọt nước êm dịu nhỏ xuống
ngực anh. Dù mệt mỏi thế nào, anh luôn luôn dừng lại để tắm rửa trước khi
gặp Sabrina trong phòng ngủ của nàng. Quá nhiều lần trong cuộc đời mình
anh đã nghe thấy cụm từ “thằng MacDonnell thối tha, dơ dáy” rít lên sau
lưng anh bởi không kẻ nào đủ dũng cảm để quăng những lời đó trước mặt
anh.

Khi vỗ cho khuôn mặt mình khô ráo, ánh mắt anh vụt liếc lên trần nhà.

Vui sướng biết bao bởi biết Sabrina đang đợi anh nhưng điều đó khiến anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.