ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 250

Mắt Ranal bật mở.

Thở dài sườn sượt, anh ta vươn tay lên ôm đầu, mắt trừng trừng nhìn

trần nhà. “Cậu đáng chết lắm, Morgan. Nếu cậu biết đường mà giữ cô nàng
bé bỏng của cậu trên giường ngủ thì người đàn ông đích thực như tôi đây
đã có một đêm nghỉ ngơi thoải mái rồi, và cả một buổi sáng tuyệt vời nữa”.

Sau một hồi suy nghĩ và cân nhắc dài lê thê, anh ta quyết định trườn ra

khỏi chiếc chăn ấm áp và mặc quần áo, không ngớt rùng mình vì lạnh và
buông ra những lời nguyền rủa tục tằn.

*

* *

Tống con Pugsley ra khe cửa sổ hẹp còn có vẻ dễ dàng hơn nhiều so

với việc đẩy Enid ra sau nó. Hông cô gái bị kẹt lại, những lời càu nhàu của
cô đã lớn dần lên thành những tiếng kêu ré lên đủ để đánh thức mọi người
dậy, Sabrina biết cảm giác kinh khủng khi trở thành tâm điểm chế nhạo của
những người MacDonnell thô tục một lần nữa. Và chẳng có gì nghi ngờ
rằng Morgan sẽ rất hả hê.

Nghĩ vậy, nàng liền đẩy thật mạnh vào cái mông của Enid và cả hai

người lọt qua khe cửa, ngã nhào vào đống tuyết. Con Pugsley chạy vòng
quanh họ, sủa lên ăng ẳng và cố gắng nhai nhai chân hai người.

Enid lăn nguyên một vòng trên tuyết, mặt mũi đầu tóc cô dính đầy

tuyết trắng xóa. “Em đâu cần phải đẩy chị như vậy. Chút nữa thì gãy cổ”.

Sabrina tóm lấy con chó. “Nếu Morgan bắt được chúng ta khi đang

chạy trốn thế này thì chắc chắn anh ta sẽ không để em được yên ổn đâu”.

Sự đe dọa vô hình của Morgan làm cho Enid nhanh chóng gượng dậy.

Họ vừa bò vừa lăn về phía chồng ngựa, nặng nề vì quần áo. Gió yếu đi, đủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.