ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 293

Sabrina hụt hơi khi cơn giận bùng phát. Nàng tự hỏi trong giây phút

xây xẩm mặt mày rằng, liệu trái tim nàng có còn đập lại nữa hay không?
Khi nó đập lại, nàng cảm nhận nỗi đau vẫn còn nguyên vẹn. Phải chăng
Morgan chán ngán nàng quá dễ dàng đến thế? Phải chăng cố gắng vụng về
làm vừa lòng anh của nàng chỉ làm dịu đi ham muốn của anh đối với nàng,
hoặc, còn tệ hơn nữa, khiến anh mệt mỏi? Có thể tất cả đều là ý định của
anh ngay từ ban đầu – trút cho hả sự trả thù xác thịt lên cơ thể dễ dàng bị
thống trị của nàng, rồi gửi nàng trở về với Papa, khi đã mang trên mình nỗi
nhục nhã vì trở thành một con điếm tự nguyện ột gã MacDonnell. Nàng ôm
lấy cơn giá lạnh của đau đớn cùng cực, cố gắng tìm lại dũng khí cùng lòng
kiêu hãnh để bình tĩnh chấp nhận đề nghị của anh.

Morgan đi đến đằng sau nàng, đôi chân trần của anh bước trong im

lặng, nhưng trước khi anh có thể chạm vào nàng, nàng đã quay về phía anh,
đôi mắt rừng rực như đôi ngọc saphia láp lánh. “Đừng có đụng vào tôi!
không cần phải làm thế thêm nữa. Tôi không thể đáp ứng nổi cái cố gắng
sai lầm của cả anh lẫn cha tôi để sinh ra cho anh một người thừa kế để mà
hàn gắn hòa bình quý giá của các người. Không có đứa trẻ nào cả.”

Vết thương từ nỗi thất vọng ban đầu của Morgan như được mài cùn đi

bởi sự hân hoan chiếm hữu bất chợt bùng lên. Sabrina không buồn vì nhớ
trang viên Cameron. Nàng đau lòng vì nàng không thụ thai được đứa bé,
đứa bé của anh.

“Em biết bao lâu rồi?” Anh hỏi.

Nàng nghiêng đầu, “Từ sáng nay”.

Anh vẫn còn mang trong mình quá nhiều nét đặc trưng của một gã

MacDonnell để có thể từ chối tận dụng sức mạnh của bản thân làm lợi thế
của mình. Trước khi nàng có thể phản kháng, anh đã cuốn nàng vào vòng
tay anh và mang nàng đến bên chiếc giường. Anh ngồi xuống bên nàng,
hông anh ấn vào hông nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.