ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 292

Che gương mặt bằng mái tóc buông xõa, nàng nhặt cây đàn hạc Fergus

đã gác bên ngoài cửa phòng sớm nay lên. Nhưng đôi tay nàng thật vụng về,
nặng nề với những nỗi sầu muộn đang chất chứa trong tâm hồn. Móng tay
nàng gẩy khẽ vào những sợi dậy, rồi mau chóng buông thõng xuống.

Câu chửi thề giận dữ thoát ra từ đôi môi của Sabrina. Nàng đưa ngón

tay đamg nhói đau lên miệng.

Morgan đang đứng đó. Anh cầm bàn tay nàng đưa lên môi để hút hết

những giọt máu đang rỉ ra. “Thật may là mẹ em không nghe thấy em chửi
thề. Anh đã từng thấy Brian phải lấy một cục sáp thơm chùi miệng chỉ vì
một câu còn hiền lành hơn thế nhiều”.

Sabrina giật tay lại, không chịu nổi trò chơi khiêu gợi của đôi môi anh

trên da thịt nàng. Nàng biết nàng hờn dỗi vì những điều không đâu, nhưng
nàng mặc kệ. “Tôi chắc chắn những bức tường này còn chứng kiến nhiều
hành động tàn bạo hơn nhiều so với lời lầm bầm báng bổ của tôi”. Nàng
trốn đến bên cửa sổ, tuyệt vọng tránh khỏi cái nhìn chăm chú ến nàng bối
rối. “Chúng ta không nên quên cuộc bao vây năm 1465, khi thị tộc
Cameron khiến ông bà của anh lâm vào cảnh không còn lương thực cho
đến khi phải ăn thịt lẫn nhau”.

Morgan nhíu mày. “Phải, có lẽ đó là lúc bọn anh phát hiện sở thích của

mình với thịt người.”

Anh phải căng tai hết cỡ mới nghe thấy những lời nhẹ bẫng nhưng

chua xót của nàng “Vậy thì trái tim hẳn phải ngon lắm”. Nàng nhìn xa xăm
về phía trang viên Cameron, ánh mắt nàng vạch một dải lấp lánh thành con
đường bò ngoằn ngoèo dọc theo những gờ đá cheo leo.

Morgan cứng người đằng sau vỏ bọc thờ ơ rồi êm ái hỏi, “Em có

muốn về nhà không, Sabrina?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.