ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 291

những ngón tay sạch sẽ, xẻo bánh mì bằng dao găm rồi cứ thế đưa thẳng
lên miệng.

Nhưng không một lần anh hôn nàng, gọi nàng là nhóc con hay trao

cho nàng một nụ cười khiêu khích mà anh biết sẽ khiến nàng phát điên.

Và cũng không một lần anh đề cập đến lá thư của cha nàng. Nàng ngờ

rằng anh đã yêu cầu một người có học chút ít trong thị tộc đọc nó cho anh
nghe. Nhưng nàng từ chối van xin để được biết dù chỉ một mẩu thương cảm
về tin tức từ nhà. Sứ giả của cha nàng đã được gửi về trang viên Cameron
sáng nay, chiếc túi da của cậu chất đầy những lá thư nàng viết ẹ nàng trong
vài tuần trước. Những lá thư không hề nhắc đến Papa của nàng.

Khi nàng không thể chịu được lâu hơn nữa vẻ cau có trầm tư trên nét

mặt của chồng mình, nàng đẩy bát súp chưa hề được động tới của mình ra
xa. “Để em đọc cho anh nghe đêm nay nhé? Bài ca Roland[2], hay là thêm
chút về Beowulf[3] nữa nhé?”

Tay anh trượt vào trong áo choàng rồi lại rút ra. Sabrina thắc mắc

trước cử chỉ lạ lùng đó. “Đầu anh đau, cô bé à. Anh không mong lấp đầy nó
với những câu chữ thần kì đó đâu”.

Nàng đứng dậy, không thể ngăn mình tiếp tục bước đi như một ả mèo

bồn chồn. “Vậy chúng ta sẽ chơi một ván cờ chứ? Bài lu chẳng hạn? Sẽ
chẳng có con hậu nào bị mất trong bài lu đâu”.

Mối ngần ngại nhức nhối của anh thoáng qua chóng vánh, nàng có thể

hình dung thấy điều ấy. Anh ném phịch con dao găm xuống chiếc bàn.
“Anh không có tâm trạng nào cho mấy trò chơi ngớ ngẩn ấy”.

Những lời dội lại của anh lèn chặt nỗi thất vọng non trẻ mà nàng đã

phải chịu đựng suốt cả ngày dài thành một nỗi nghẹn cứng trong cổ nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.