ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 289

chúng bằng cách đến với Sabrina, yêu cầu nàng đọc cho anh nghe lá thư đó.
Nhưng không phải lòng tự trọng đã ngăn anh lại lần này, mà là nỗi sợ hãi.

Morgan không còn lạ lẫm gì với sợ hãi. Anh đã nhìn trừng trừng vào

nó khi nó chết mòn trên từng gương mặt mà anh không sao đếm xuể. Vào
cái đêm không trăng anh bị phục kích bởi bảy tên thuộc thị tộc Chisholm.
Vào buổi sáng cha anh ép anh cắt cụt cái chân hoại tử của một người đàn
ông trong thị tộc đang hấp hối, không có gì trợ giúp, ngoại trừ một chai
rượu uytxki làm giảm bớt cơn đau thống khổ của người đàn ông ấy.

*

* *

Và lần đầu tiên anh đặt đôi bàn chân đáng khinh của mình lên bụi hồn

trong khu vường của trang viên Cameron.

Nhưng nỗi sợ hãi này không thể bị trấn áp bởi một tiếng gầm ra lệnh

hay lờ đi bởi một tấm khiên lãnh đạm thờ ơ. Nó làm anh tê liệt với cảm
giác mất mát đang đến gần. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông ta quyết định một
gã MacDonnell không đủ xứng đáng với nàng công chúa của ông ta và đòi
nàng quay về? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông ta đang tìm cho nàng một
người chồng khác – một quý ông có học thức có thể chơi cờ và hát những
bản tình ca ngọt ngào với nàng, khi việc lắng nghe giọng đọc sách êm ái
của nàng dần trở thành thói quen không thể từ bỏ của anh?

Khinh miệt sự ngu dốt của bản thân mình, anh xé toạc bao thư và nhìn

đau đáu vào nét chữ rõ ràng, tìm kiếm bất kì đầu mối nào để hiểu được nội
dung của nó. Nếu Dougal muốn nàng trở về, ông ta chẳng phải sẽ gửi đến
đây một tiểu đoàn lính Anh thay vì một cậu bé đơn độc với đôi chân run
rẩy sao?

Morgan khẽ vuốt tấm giấy da đắt tiền. Đã quá trễ để giả vờ như anh

chưa từng trông thấy lá thư rồi. Angus sẽ không bao giờ do dự lờ nó đi. Với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.