ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 287

Nắm tay anh vò nát tấm giấy da dê đắt tiền. Lão già Doagal Cameron

khốn khiếp! Chỉ với nét chữ ngạo mạn của ông ta, một lần nữa đã biến tất
cả bọn họ thành kẻ thù.

*

* *

Sabrina bước vòng qua một chồng đá vụn, đi ngang qua những hành

lang vắng lặng để trở lại phòng ngủ của nàng. Nàng đáng lẽ không bao giờ
được rời khỏi nơi trú ẩn ấy. Nếu nàng không ra khỏi đó, giờ nàng đã không
bị ám ảnh bởi ngờ vực cũng như sự khát máu mà nàng được tận mắt chứng
kiến trong đôi mắt của những người trong thị tộc của Morgan, tất cả là do
bị kích động bởi tiếng kêu vô ý của một đứa bé. “Bọn Cameron đang đến!”

Nàng lướt nhanh qua một bức tường xập xệ. Gió lạnh rền rĩ luồn qua

những hốc đá đổ nát khiến nàng run rẩy, buốt thấu xương. Giờ nàng biết
những người MacDonnell có thể quay mặt lại với nàng để bảo vệ chính bản
thân họ như thế nào. Sự ngốc nghếch lẫn ảo tưởng của nàng khiến nàng hổ
thẹn. Nàng đã thành thật tin rằng mình có thể chống lại lòng căm thù cùng
hố sâu nghi ngờ đã tồn tại hàng thế kỉ chỉ với mấy bài hát mua vui cùng
chút ít sức mê hoặc táo bạo của nàng.

Sự thật khiến nàng héo hon. Dù nàng có cố gắng bao nhiêu để chiến

thắng tính cách của những người trong thị tộc MacDonnell, nàng cũng sẽ
không bao giờ trở thành một người trong số họ. Nàng sẽ không bao giờ
thuộc về họ. Không cả với thị tộc này lẫn cả Morgan. Một nút thắt đau đớn
lại thít lấy trái tim nàng.

Bao lâu nữa nàng sẽ trông thấy cái nhìn nghi ngờ lạnh lẽo tương tự

trong đôi mắt Morgan? Khi một người đàn ông trong thị tộc của anh chết vì
đau bụng quằn quại, hay lúc một gã say rượu ngã lăn xuống cầu thang? Và
với anh, ai sẽ là kẻ đáng ngờ? Có lẽ lúc tia nắng ấm áp trong đôi mắt anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.